Đế Vương Sủng Ái

Chương 258 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


"Ngươi..." Lâu Thất đón lấy Tử Vân Hồ nhảy vào trong người nàng, lời còn chưa nói ra, chỉ dồn lại thành một tiếng than, xoa xoa đầu của nó.



Thật không ngờ Tử Vân Hồ trọng tình trọng nghĩa đến như vậy.



Bạn U U ngước đầu dùng đôi mắt long lanh ướt át nhìn nàng, dáng vẻ rất uất ức.



Bỏ rơi người ta, thật sự tốt không? Đã nói là cho nó ăn thịt nướng cơ mà.



Lâu Thất áp mặt mình lên mặt của nó, chà nhè nhẹ, "Được, bổn cô nương quyết định rồi, cho dù tương lai có gặp lại Kim Lão, ta cũng không dâng ngươi cho ông ta đâu, để cháu dâu của ông ta pha nước ấm hoặc sưởi lò than đi, ngươi là của ta cơ!"



"U u."



"Ngươi cũng đồng ý rồi có phải không? Vậy thì hứa như vậy nhé, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Ơ, bây giờ chắc là không có phúc để hưởng rồi, họa thì đang ập đến."



Ánh mắt của nàng đặt lên đống vật màu đen láy to lớn trước mặt, ôm chặt U U. Chết tiệt, chết tiệt, đây chẳng phải là thứ sẽ xuất hiện trong đào mộ sao? Dựa vào gì nàng không phải đào mộ cũng không phải tiến đấu, tại sao phải đối mặt với cái đống vật này?



Từng con màu xanh quái dị, trông rùng rợn xấu xí vô cùng, rệp xác.



Nhiều quá, nhiều quá, cả ngàn cả vạn con, nhanh chóng bò qua đây, giống như triều cường của bọn sâu.



Lâu Thất không dám khẳng định Ma Ly Đảm có hiệu quả với cái đống này không, bởi vì đây không phải là lũ sâu trên ý nghĩa truyền thống. Hoặc cũng có tác dụng, nhưng khi nhìn được nhiều rệp xác như vậy, chẳng lẽ bắt nàng phải đứng ở nơi đây để thử nghiệm tác dụng của Ma Ly Đảm hay sao? Lỡ như không được, vậy thì toàn thân nàng bị bò đầy hay sao?



Nghĩ thôi cũng phát ớn!



Chạy, chạy thôi!



Lâu Thất ôm Tử Vân Hồ, quay đầu liền bỏ chạy, tốc độ như sét đánh, thoáng chốc bỏ xa không còn thấy bóng dáng của bọn rệp xác nữa.



Một người một hồ thở hơi cùng một lúc.
Giọng nói lạnh lẽo khi nãy vang lên lần nữa, "Tế phẩm không nghe lời, trực tiếp tiến hành bước tiếp theo."



Bước tiếp theo là gì vậy?



Tiếng tụng ngâm vẫn không dừng lại, có một bà lão dắt theo một đứa con nít đi ra từ trong đám người, Lâu Thất sợ hãi phát hiện, đứa con nít đó chính là Tiểu Bảo!



Tiêu Thiên Bảo!



Bộ dáng hiện giờ của nó giống như buổi tối hôm kia đi tìm kiếm đứa bé, trông giống như đang mộng du, nhưng khuôn mặt trắng bệch mang theo chút ít màu xám tro, nếu dáng vẻ này đang ngủ, chắc chắn không khác gì người đã chết.



Tiểu Bảo đi qua kia, bà lão đưa cho nó một cây dao nhỏ, nó máy móc đón lấy, sau đó vạch một đường trên cổ tay của nữ nhân kia, trực tiếp vạch ra một vết thương, máu chảy ra.



Lâu Thất mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn Tiểu Bảo tiến hành một bữa cúng tế người sống như vậy.



Máu chảy cả ra rồi, bà lão nắm tay cô ta lên, rất nhanh có một nữ nhân ẵm theo đứa trẻ sơ sinh tiến lên, mở miệng nó ra, để nó đón lấy vài giọt máu.



Đây là...



Tất cả mọi người đều đi lên làm theo, mỗi người đều há miệng đón lấy vài giọt máu, những người còn lại tiếp tục tụng ngâm.



Và Lâu Thất đã nhìn rõ bọn người này, bởi vì nhìn thấy rõ, nên trong lòng của nàng càng kinh hãi, những người này không có huyết sắc, đôi mắt hóa đen, như con người chết.



Toàn bộ người đều đã uống máu, nữ nhân kia kì dị còn sót một hơi thở, vẫn chưa chết đi.



Tiểu Bảo giơ cây dao lên, một nhát đâm vào mi tâm của cô ta, tay dùng lực, chặt xuống. Sau đó bà lão đón lấy cây dao từ tay nó, đứng trước mặt bao nhiêu người ở đây, bắt đầu cắt thịt xẻ xương...



Lâu Thất thực sự muốn chửi một tiếng biến thái, nhưng hơi thở của nàng vừa hoảng loạn, liền thấy động tác của bà lão kia đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng của nàng.