Đế Vương Sủng Ái

Chương 268 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Tiêu Dung không biết nữ nhân đánh giá một nam nhân có phải có thể dùng từ "kinh vi thiên nhân" hay không, nhưng trong đầu nàng ta lúc này lại chợt lướt qua từ này.



Kinh vi thiên nhân



Từ nhỏ đến lớn, những nam nhân nàng ta đã gặp, Tiêu Vọng có thể xem như một người tuấn tú lịch sự, đệ đệ nàng ta một người anh tuấn, một người như ánh dương tỏa sáng, thêm nữa là Ngọc thái tử, một người ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc. Còn một người gần đây nàng nhìn thấy, chính là Thất công tử. Tuy nàng ta không thích hắn, nhưng không thể không thừa nhận, dung mạo của Thất công tử lại có một vẻ anh tuấn, tinh tế khác, đến hai thị vệ của hắn cũng khôi ngô hơn người.



Thế nhưng tất cả đều không phải hình mẫu mà nàng ta thích.



Tiêu Dung cảm thấy, hôm nay nàng ta cuối cùng cũng đã gặp được nam nhân mà mình thích nhất rồi.



Cao lớn, nghiêm nghị, ngũ quan tuấn tú nhưng không có vẻ yêu nghiệt, hai mắt sâu thẳm, ngay cả đường cong khóe môi khi mím lại cũng lạnh lẽo, cứng rắn khiến người khác cảm thấy tim đập như điên.



Nam nhân thế này không chỉ dễ nhìn mà vừa nhìn cũng có thể cảm nhận được hắn vô cùng mạnh mẽ. Những nữ nhân trong lòng có tình mẹ, sẽ thích những nam tử nhìn có vẻ làm người ta đau lòng, nhưng phần lớn nữ nhân lại ôm giấc mộng anh hùng, càng thích nam nhân có thể khiến họ như chim nhỏ nép vào dưới cánh tay hắn, mạnh mẽ khiến họ phải sùng bái.



Tiêu Dung luôn cảm thấy nàng ta rất thông minh, khác với những nữ nhân ngu ngốc khác. Nàng ta cảm thấy mình không giống những nữ nhân ngu ngốc chỉ biết nghe theo lời cha mẹ mai mối mà gả đi, nàng ta biết bản thân mình muốn nam nhân thế nào.



Từ khía cạnh khác mà nói, đây thực sự là một suy nghĩ tiến bộ, nếu nàng ta không phải đã đánh giá quá cao lời của mình.



"Dung nhi, muội có đi không?" Tiêu Vọng đứng lên nhìn nàng ta.



Hắn cũng không vội, cứ để cho những người đó đi trước tìm chết, đợi một lát, nữa thời gian thích hợp, hắn đi cũng chưa muộn. Hắn muốn đề phòng chính là Thất công tử, bây giờ bên người Thất công tử lại xuất hiện một nam nhân có vẻ khiến người khác cảm thấy áp lực, cho nên hắn không thể tiếp tục đợi được, hắn phải nắm bắt thời cơ thích hợp đi sau những người kia và trước đám người Thất công tử.



Có điều, lúc này hắn lại hối hận vì đã mềm lòng dẫn Tiêu Dung theo, hắn luôn cảm giác Tiêu Dung sẽ gây ra chuyện bất lợi gì đó cho hắn.



"Ca, có thể đợi thêm một chút nữa không? Vừa rồi chạy mệt quá, muội còn chưa nghỉ ngơi tốt nữa." Thực ra Tiêu Dung cũng có chút thích Tiêu Vọng, dù sao thì hai người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, Tiêu Vọng lại luôn lộ ra tình cảm như thế với nàng ta, trước đây trong suy nghĩ của nàng ta, Tiêu Vọng cũng đã rất lợi hại rồi.



Bây giờ, nàng ta không thích hắn, nhưng có thể nắm chắc được tình cảm của hắn với nàng ta. Tiêu Dung thích cảm giác hư vinh này, hơn nữa, đôi lúc cũng có thể lợi dụng hắn để làm chút chuyện. Cho nên, trước mặt Tiêu Vọng, nàng ta vẫn luôn giữ vẻ thân mật như trước, chỉ là nàng ta cũng không dám để người nhà biết. Tiêu Dung nói muốn cùng muội muội ra ngoài đi dạo, thực chất chỉ là mượn cớ mà thôi, hôm nay, muội muội ngu ngốc kia của nàng ta vẫn đang ở nhà giúp nàng ta giấu diếm chuyện nàng ta ra ngoài kìa.



Tiêu Vọng đảo mắt nhìn Lâu Thất bên kia, vừa nhìn đã thấy nam tử lạnh lùng mặc huyền y kia đang lấy tay lau vết bẩn bên khóe miệng Thất công tử, thoáng cái hắn ngây ngẩn cả người, cũng quên đáp lại lời Tiêu Dung.



Tiêu Dung theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại đúng lúc thấy Lâu Thất đang làm mặt quỷ với nam tử kia, trong lòng nàng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, sau đó là vô cùng tức giận.




Đồ Bôn đang đưa mấy miếng thịt nướng xong cuối cùng về phía Lâu Thất, Lâu Thất định đưa tay ra nhận, đột nhiên có một luồng gió tập kích đến, kèm theo tiếng thét chói tai của Tiêu Dung. Bọn họ ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Tiêu ngũ tiểu thư đang bay về hướng này.



Cả Lâu Thất và Đồ Bôn đều hoảng sợ, sau đó lập tức nhảy lên, tự mình lùi về sau hai bước. Đồ Bôn tưởng Lâu Thất đã tiếp được miếng thịt, Lâu Thất cũng nghĩ hắn sẽ tiếp tục cầm, kết quả hai người đều thu tay lại, mấy xâu thịt nướng cứ thế rơi xuống đất.



Bịch!



Mặt Tiêu ngũ tiểu thư đúng lúc hướng xuống đất, nặng nề ngã thẳng vào mấy xâu thịt kia.



Nàng ta nắm sấp thành hình chữ đại (大).



Hình tượng của Tiêu ngũ tiểu thư aaaa.



Mọi người đồng loạt che trán.



Lâu Thất trừng mắt, lại trừng mắt, mấy xâu thịt nướng kia bị ngực của Tiêu ngũ tiểu thư đè lên!



Tốt rồi, dự cảm của nàng đúng là đã linh nghiệm. Nhưng nàng đoán được kết cục, lại không đoán được quá trình a. Ai có thể ngờ, mấy xâu thịt cuối cùng lại là cho Tiêu ngũ tiểu thư aaa.



Tiêu Vọng bước nhanh tới, đỡ Tiêu Dung dậy. Ngoài hắn ra, ở đây nhiều người như vậy cũng không một ai đi qua đỡ nàng ta.



Sau khi Tiêu Dung được đỡ dậy, Lâu Tín là người đầu tiên nhịn không được "phốc" một tiếng cười vui vẻ.



Trên ngực nàng ta có vết dầu mỡ rất lớn, còn dính thêm một ít thịt, nhưng cái này cũng thôi đi, thảm nhất lại là những que xiên thịt làm bằng cành cây vót nhọn kia, bây giờ, một đoạn bị nàng ta làm gẫy, một đoạn nhỏ lại cắm trên ngực nàng ta, đầu que còn dính một miếng thịt.



Tiêu Dung hi vọng lúc này mình có thể chết đi, nàng ta khóc không ra nước mắt, toàn thân run rẩy.



Nam nhân kia đúng là ma quỷ! Sao hắn có thể đột nhiên xuất thủ đánh nàng ta bay đi chứ? Sao có thể?



Lâu Thất bị người nào đó kéo đi, còn nghe thấy hắn nói: "Nghe nói, Thất Thất rất khen ngợi thiếu gia Tiêu gia. Chờ sau khi ra ngoài, ta cũng muốn cùng nàng đến Tiêu phủ một chuyến, gặp vị thiếu gia đó, thế nào?"