Đế Vương Sủng Ái
Chương 276 :
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
"Ba ngư nữ hắc y đó nói, hồ này tên là hồ Vọng Ưu,. Mặt hồ nhìn rất phẳng lặng nhưng trên thực tế đáy hố là mê cung ngoằn ngoèo lắt léo, có một số hang động dưới nước tới bọn họ đã sống ở đây ba năm cũng không dám vào." Nguyệt nói, "Nhưng tình hình của hồ Vọng Ưu này, người ngoài chắc chắn không biết, chỉ có ghi chép trong bí quyển của hoàng thất. Họ cũng không biết ghi chép là gì, nhưng có thể chắc chắn một điều là, nếu như có người tới vì hồ này, vậy nhất định là người có liên quan tới hoàng thất Bắc Thương.
Lâu Thất nghĩ cô ả Bắc Phù Dung.
"Ta nghĩ ta biết là ai rồi."
Trầm Sát liếc nhìn nàng: "Nói thì cứ nói, lại kéo vào bổn Đế Quân thử xem."
Lâu Thất trợn ngược mắt: "Không kéo chàng vào, người ta sắp thành thân với Đông Thời Ngọc rồi, ta nói chàng làm gì."
Nguyệt sững người: "Đế phi nói là đại công chúa Bắc Thương?"
"Không sai, cô nàng Bắc Phù Dung đó không phải là người biết an phận, cô ta lấy được Thốn U Quả cũng không biết muốn đổi gì với Trầm Sát, liên hôn chắc là không được, vậy thì chỉ có một điều đó là hợp tác."
"Hoàng đế Bắc Thương hiện giờ không được khỏe." Trầm Sát lạnh lùng nói.
Nếu là vậy Bắc Phù Dung đúng là kẻ có thể cân nhắc từ bỏ, cô ta thấy đã không thể gả cho Trầm Sát lập tức chuyển đối tượng thành thân sang Đông Thời Ngọc, sau đó lại quyết định hợp tác với Trầm Sát.
"Bất luận quan hệ giữa lục hoàng tử và Bắc Phù Dung thế nào đi chăng nữa, họ sẽ làm ra điều gì, ta chỉ biết, đồ cầm chắc trong tay mình thì sẽ tốt hơn."
Cũng không cần nói chuyện tình cảm hoặc ép buộc hợp tác với người khác. Giống như việc Nạp Lan Họa Tâm đòi Tam Hàn Thu Giao vậy, đều có mục đích không đơn thuần.
Còn có Trầm Vân Sơn và Bích Tiên Sơn, Lâu Thất đã đắc tội với Thẩm Mộng Quân và Cảnh Dao gì đó của Bích Tiên Sơn rồi, nhưng cũng không biết đối phương tại sao chưa tới gây chuyện với nàng, có lẽ là do Thạch Tủy Ngàn Năm giả lần trước Cảnh Dao mang về có vấn đề?
Lại còn có Trầm Vân Sơn, lần trước không hiểu sao cũng phái người tới bố trí cơ quan muốn lấy mạng nàng, chắc cũng chỉ có thể trở thành kẻ địch không thể trở thành bạn bè.
Sau đó còn có Đoạn Trần Tông, nói không chừng sau này còn có Lâu gia, Hiên Viên gia, Lâu Thất thở dài chỉ cảm thấy mình chỉ muốn ngao du sơn thủy không lo chuyện thiên hạ nhưng thực sự rất khó.
Bây giờ nàng có cảm giác lão đạo sĩ thối từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện nàng nhiều thứ như vậy, cho nàng ngâm trong bách dược, cái gì cũng bắt nàng học, chính là vì sẽ có một ngày đưa nàng tới thế giới này.
Lại còn những giấc mơ mà nàng mơ, nàng cảm thấy gánh nặng đè nặng lên vai, rõ ràng là có những trách nhiệm không thể giũ bỏ, nàng chỉ muốn trước khi sự việc phơi bày nàng có thể thảnh thơi được ngày nào hay ngày đó.
"Cô nương, bài thể dục này kì lạ quá, có tác dụng gì khi xuống nước không?" Lâu Tín vừa lắc chân lắc tay theo nàng, khóe miệng co giật, hắn cảm thấy những động tác như thế này nhìn không đẹp mắt chút nào.
Lâu Thất đưa tay ra chỉ Nguyệt vẫn còn đứng: "Đúng vậy, rất có ích. Nguyệt vệ đại nhân mau cùng xoay hông, giãn đùi nào, như vậy có thể đề phòng chuột rút."
Nguyệt rầu rĩ nhìn Trầm Sát: "Chủ tử cũng không làm."
"Ngươi có thể so sánh với chàng sao?" Lâu Thất liếc nhìn hắn.
Nguyệt tưởng rằng nàng sẽ nói tới công phu của Đế Quân, không ngờ nàng lại nói: "Chàng có ta để ý rồi."
Nguyệt: "..." Nói vậy lẽ nào không phải nhân cơ hội báo thù đồng thời tự khen chính mình sao?
"Tại sao động tác của thuộc hạ không giống với đám người Trần Thập." Nguyệt vận động một lát cảm thấy rất buồn bực.
Lâu Thất rất bình tĩnh: "Vừa rồi họ đi săn bắn đã vận động rồi, vì thế ngươi tập một bài khác!"
Nguyệt gật đầu, tiếp tục những động tác mà nàng dạy cho hắn, không hề nhìn thấy vẻ mặt ba ngư nữ hắc y đang nhịn cười tới quặn ruột.
Lâu Thất bước tới bên cạnh Trầm Sát, quay mặt hắn về phía góc độ đối diện với Nguyệt, cười tít mắt nói: "Trầm Sát, ta hát một bài cho chàng nghe nhé? Nhìn xem, Nguyệt vệ đại nhân đang múa phụ họa kìa."
Trầm Sát rầu rĩ nhìn Nguyệt, múa phụ họa?
Lâu Thất hắng giọng, "Trái ba vòng và phải ba vòng, lắc cái mông là lắc cái mông."
Động tác lắc hông của Nguyệt cứng đơ.
Phụt!
Lâu Tín không nhịn được nữa bật cười ha ha.