Đế Vương Sủng Ái

Chương 289 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Mọi người đói rã rời, ở ngoài thành chỗ lều trà ăn cái đống đồ kia quả thật không được tích sự gì cả, may là Lâu Thất về đây liền cho cặp vợ chồng bắt đầu nấu cơm đun nước, bọn họ nhận quần áo mới từ Tiểu Trù liền mảnh ai nấy đi vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra đại sảnh đã thấy bày sẵn một bàn đầy ắp đồ ăn.



Lâu Thất đang định ngồi xuống, Nguyệt lại mời nàng đến trước phòng khách.



Phòng khách có sẵn một chiếc bàn, chỉ chuẩn bị hai bộ chén đũa. Nguyệt nói: "Đế Phi hòa đồng thuộc hạ biết rõ, nhưng nếu đang xây dựng đất nước, nhưng quy củ cần phải có thì vẫn nên giữ, cũng không phải cần Đế Phi thay đổi bao nhiêu, chỉ là giống như vậy chia bàn ngồi ăn riêng với thuộc hạ, có những việc cần cấp dưới làm thì không cần đích thân ra tay, những vấn đề như vậy, Đế Phi có thể cố gắng không."



Lâu Thất bất lực, nhìn hắn cười yếu ớt. Thực ra nàng hiểu, giống như quốc có quốc pháp gia có gia quy, nàng có thể nô đùa với thuộc hạ bên canh thân cận nhất, nhưng cũng chỉ giới hạn Trần Thập và Lâu Tín, bọn họ đối với nàng mà nói vẫn rất khác biệt, đối với người khác thì chưa chắc nàng đã gần gũi đến như vậy.



Sau này, trong một quốc gia có biết bao nhiêu tướng sĩ binh lính, đôi lúc nàng có thể hòa cùng một nhịp với bọn họ, nhưng không thể gần gũi với bọn họ mọi lúc mọi nơi, nếu thời gian kéo dài, sẽ có người nảy sinh ý nghĩ khác với nàng.



Kẻ thượng vị vẫn cần có độ uy nghiêm thích hợp và độ ảnh hưởng đối với thuộc hạ, bởi vì bọn họ không những phải đối mặt với một bộ phận người, mà là cả một quốc gia rộng lớn.



"Ta đã biết rồi."



Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, hành lễ và lui ra ngoài.



Qua một lát, Trầm Sát mới bước chân đi ra, nhìn nàng ngồi một mình ở bàn, nhếch miệng lên, đi tới đó ngồi xuống đối diện nàng.



Thực ra khi hắn đi vào thì nàng đã nhìn thấy hắn rồi, trong mắt tràn đầy kinh diễm, đúng vậy, kinh diễm. Trầm Sát đó giờ chỉ mặc cẩm bào màu đen, đôi lúc y phục như bóng đêm, màu đen đích thực thích hợp với hắn, nhưng bởi vì hắn lạnh lùng, khí chất trang nghiêm, nên rất phù hợp với màu đen.



Lâu Thất luôn nghĩ rằng màu đó hợp với hắn nhất, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ được, ngay cả màu sắc đỏ tươi diễm lệ như vậy, hắn có thể khoác lên điều khiển một cách nhẹ nhàng!



Không sai, y phục là do nàng bảo Tiểu Trù lựa, vả lại, sợ các tiệm may bình thường không có, nàng còn tốn giá cao cho Tiểu Trù thăm dò Cẩm Tú y phường nổi tiếng nhất và lớn nhất ở thành Nặc Lạp, nói với Tiểu Trù rằng, lấy một chiếc đồ nam bảnh bao nhất, chói lọi bao nhiêu thì chói lọi bấy nhiêu, thu hút bao nhiêu thì phải hút thu bấy nhiêu, bất chấp giá cả.



Kết quả Tiểu Trù đem chiếc áo màu đỏ tươi này về.



Đỏ chính thống không thể nào chính hơn được nữa, cuồng dại tuyên bố vẻ diễm lệ của nó, một chiếc đai thắt lưng màu đen, trên mặt thắt lưng dùng chỉ tơ hoàng kim thêu vài vân lá trúc, và phối tiếp với đôi ủng màu đen, bởi vì mái tóc dài còn rất ướt, Trầm Sát với bộ dạng như vậy quả thật bớt đi vẻ ngoài lạnh lùng, thêm hai phần khí chất của yêu nghiệt!



Đôi mắt được màu đỏ của áo ánh vào, đáy mắt gợn sóng, đẹp đến nỗi nàng sắp chảy nước dãi...


Lúc này Lâu Thất mới phản ứng lại, đầu nổi này vạch đen, dường như cảm thấy những lời tiếp theo nói sao cũng sẽ sai, vậy thì dứt khoác nhân lúc hắn không chú ý bèn giật lá thư qua, sau đó nhanh chóng tăng tốc lui ra, chạy nhanh bỏ lại một câu: "Ta đi hỏi thử Hội Hoa Lầu là chỗ nào!"



...



Hội Hoa Lầu, là một nơi có chút danh tiếng ở thành Nặc Lạp.



Tên tuổi của nó, trước tiên là ở cái chỗ đặc biệt của nó, Hội Hoa Lầu không phải ngày nào cũng mở cửa, thời gian mở cửa của nó dường như chỉ vào lúc tổ chức việc lớn ở thành Nặc Lạp, thành Nặc Lạp có cử hành lễ hội long trọng gì, hoặc là có khách quý nào đến thăm, vậy thì, Hội Hoa Lầu sẽ mở cửa kinh doanh trước đó hai ngày.



Mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa, không cần lo lắng không có thu nhập, khách khứa như ong tràn tổ, tuy chi phí tiêu thụ ở Hội Hoa Lầu cao đến quá đáng, nhưng mỗi một lần cũng sẽ đầy ắp hết chỗ.



Và còn một điểm nữa, mỗi lần Hội Hoa Lầu mở cửa kinh doanh, cũng sẽ có một mỹ nhân xinh đẹp lấn át xuất hiện, có thể mỗi lần sẽ khác nhau, nhưng chắc chắn mỗi người cũng sẽ xinh đẹp đến nỗi khiến người ta gặp rồi sẽ ghi lòng tạc dạ cả đời, vả lại, vị mỹ nhân đó sẽ ra đề mục cho khách, chỉ cần đoán trúng, liền đoạt được quà thưởng tương đương, quà tặng mới đầu không ai biết được đó là gì, có thể chỉ là một câu chuyện cười chọc bạn vui, hoặc là bí kíp võ công khiến các nhân sĩ võ lâm điên cuồng. Điều đó dường như phải dựa và tâm trạng của mỹ nhân.



Tuy mỹ nhân không chiêu mộ khách bao mình, nhưng vẫn thu hút vô số nam nhân chạy theo như vịt, mang theo hàng tá hàng đống lượng vàng lượng bạc đổ về Hội Hoa Lầu.



Lần này, Hội Hoa Lầu đã mở cửa kinh doanh vào ngày hôm qua. Những người ở nơi khác đến, những vị khách ngồi xe ngựa xa hoa, đại đa số đi về phía của Hội Hoa Lầu.



"Vậy Hội Hoa Lầu có được xem là nhà trọ không?" Nghe tin tức mà Đỗ Văn Hội thám thính được, Lâu Thất rất tò mò về người đứng đằng sau lưng nó.



"Hội Hoa Lầu không phải là nhà trọ." Đỗ Văn Hội lén lút nghía một phen Đế Quân của bọn họ, do dự một hồi bèn cắn răng nói: "Nói ra thì, cách bày trí của Hội Hoa Lầu càng giống lầu xanh hơn."



Trầm Sát nghe vậy liền nở ra nụ cười lạnh lùng. Tốt lắm, hẹn hò ở mấy chỗ đó!



Lúc này bọn họ đang ngồi trong xe ngựa, Lâu Thất và Trầm Sát không có dắt theo những người khác, một tên gác trạm làm ngựa phu, và dắt theo Đỗ Văn Hội làm thị vệ, Tiểu Trù đi dịch dung, hóa trang làm thị nữ.



Có thể bọn người Trần Thập là mục tiêu hơi bị lớn, cho nên Lâu Thất không có dắt hai người bọn họ ra đây.



Xe ngựa đang chậm rãi bình ổn đi đến Hội Hoa Lầu, băng qua một đoạn con hẻm phía trước, là địa bàn của Hội Hoa Lầu. Nhưng ngay lúc này, một chiếc xe ngựa khác gấp gáp lái tới, dường như đụng trúng xe ngựa của bọn họ.



"Ê, các ngươi còn không mau tránh ra."