Đế Vương Sủng Ái

Chương 293 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Nghe Lâu Thất nói vậy, Triệu Vân lập tức sững người.



"Tử Vân Hồ lại gây ra chuyện gì sao?"



Tử Vân Hồ thực sự rất thông minh, vì thế nếu nó muốn đi ra ngoài Triệu Vân không hề thấy lo lắng, vì với tốc độ của nó, trong thiên hạ này không mấy người có thể bắt được nó. Lần này hắn dẫn theo nó chẳng qua là vì nó tự chui vào xe của hắn, thậm chí nó còn chỉ đường cho ngựa, kết quả hắn phát hiện ra, đường nó chỉ chính là hướng đi về thành Nặc Lạp.



Khi đó Triệu Vân cũng rất bất ngờ, hắn đoán nàng chắc đang ở thành Nặc Lạp, chỉ là không biết tại sao lại đi lạc với Tử Vân Hồ, chỉ cần hắn dẫn Tử Vân Hồ đi theo, mấy ngày tới chắc có thể ở cùng nàng.



Thật không ngờ, hắn ta cũng có mặt.



Thật không ngờ, Tử Vân Hồ lại gây ra chuyện.



Triệu Vân đột nhiên có dự cảm chẳng lành, việc hắn tưởng tượng rất tuyệt vời, kế hoạch cũng rất hoàn hảo, chắc đã bị biến cố này phá hỏng hoàn toàn.



"Chắc đã gây ra chuyện không hề nhỏ." Lâu Thất chửi thầm mấy lần trong bụng, rất muốn chửi cả ông trời. Nàng quay người hỏi thị nữ áo xanh: "Đây là thư phòng nào đưa tới?"



Thị nữ áo xanh nói: "Bẩm phu nhân, là lời mời khách ở phòng chữ vàng đưa tới!"



Phòng chữ vàng!



Hồng là thấp nhất, vàng là tôn quý.



Người có thể vào phòng chữ vàng cũng không biết có thân phận gì!



Hơn nữa điều khiến Lâu Thất nghĩ không ra là, phòng chữ tím là do Triệu Vân đặt, Tử Vân Hồ cũng đi theo hắn tới đây, nếu như là Tử Vân Hồ gây ra chuyện, sao lại không đi tìm Triệu Vân?



Nàng là khách của Triệu Vân, bây giờ lại không mang thân phận Thất công tử, cho dù có người biết Tử Vân Hồ là thú cưng của Thất công tử thì cũng phải tìm Thất công tử mới đúng.



Hiện nay nàng mặc trang phục nữ nhi, còn là một nữ nhi che giấu thân phận, tới phu quân cũng dẫn theo cùng, ai có thể liên hệ nàng với Thất công tử được chứ?



Tử Vân Hồ gây chuyện, sao có thể chính xác tìm tới nàng được!



Kì lạ quá! Kì tới mức nàng cũng muốn đi gặp đối phương!


Lâu Thất bất ngờ nhướng mày, chê bai nói: "Một đám đàn ông thô thiển, lại học các tiểu cô nương mặc xiêm y hồng phấn! Ta nói các ngươi có phải là có một trái tim thiếu nữ hồng phấn không vậy? Hay là các ngươi là thỏ đực (chỉ đồng tính nam thời cổ đại)?"



Vừa dứt lời động tác của những nam tử múa kiếm múa ra sát ý tạt về phía họ lập tức hỗn loạn.



"Chà chà, thật không trấn tĩnh, không có tố chất chuyên nghiệp, chỉ nói các ngươi là thỏ đực thôi mà động tác của các ngươi đã hỗn loạn cả rồi! Cũng may chúng ta không bỏ tiền ra mua vé, nếu không chắc chắn sẽ lấy chai nước khoáng ném vào đầu các ngươi đòi trả vé rồi."



Chai nước khoáng là cái gì?



Trả vé, là ý gì?



Hai điểm này không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản họ nghe hiểu ý của nàng.



Tiếng đàn sau tấm bình phong dừng lại. Giọng nói lúc trước lại vang lên: "Thú vị đấy. Bổn tôn nghe nói thiên hạ xuất hiện một tiểu cô nương rất thú vị nên tới để xem, không ngờ đúng là rất thú vị."



Bổn tôn?



Lâu Thất trong lòng nghĩ thầm, lẽ nào lại là một lão yêu quái từ đâu đó chui ra?



Người đó nói xong hình như rất mong đợi Lâu Thất sẽ tiếp lời mình, nhưng Lâu Thất đường như không nghe thấy hắn nói gì, bắt đầu đi bắt Tử Vân Hồ.



"U U, con hồ ly chết tiệt còn không mau ra đây! Nghe nói ngươi cào rách mặt thú cưng của người ta, có phải sợ tội bỏ trốn rồi không?"



"Hỗn xược!" Một nam tử trang phục hồng phấn đang múa kiếm quát một tiếng: "Trước mặt tôn giả sao ngươi có thể..."



Lâu Thất rất băn khoăn nhìn hắn nói: "Này, ta không muốn nói chuyện với thỏ đực, ngươi đừng miễn cưỡng ta."



Người đó suýt chút nữa hộc máu: "Ai là thỏ đực?"



Lâu Thất đôi mắt linh hoạt đảo một vòng trên người năm người họ, ý đồ biểu đạt tương đối rõ ràng.



"Ngươi!"



"Ngươi là ai?" Trầm Sát trầm giọng bất ngờ hỏi một câu. Lâu Thất nhìn hắn, nắm chặt tay hắn.