Đế Vương Sủng Ái

Chương 299 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Lâu Hoan Thiên ngừng cười, nhìn ánh mắt u tối của Trầm Sát.



"Đế Quân Phá Vực quả nhiên trúng tuyệt cổ và kì độc? Nếu không, Bán Nhật Miên của Lâu gia sẽ tuyệt đối không mất đi công hiệu."



"Đúng thì đã sao?" Trầm Sát lạnh lùng nói.



"Chả sao cả, chỉ là nếu như Lâu Thất thực sự bị ngươi uy hiếp, bổn thiếu chủ nhất định sẽ dẫn nó rời đi."



"Dựa vào ngươi sao?"



"Muốn thử không?"



"Sẵn sàng!"



Trầm Sát từ từ đứng dậy, đối mặt với Lâu Hoan Thiên. Thân cao của hai người gần như nhau, đều là những nam tử khá cao, chỉ có điều Trầm Sát vai rộng lưng rộng, rõ ràng nhìn cao lớn hơn một chút, Lâu Hoan Thiên thuộc diễn tuấn tú, nhưng về khí thế thì không hề thua kém Trầm Sát.



Không khí giống như bị hai người họ đồng thời hút hết, trong phòng bắt đầu có cảm giác ngột ngạt, trên người Trầm Sát là sát ý dày đặc, trên người Lâu Hoan Thiên là chiến hỏa sục sôi.



Tới mấy thị nữ hậu bên ngoài cũng cảm thấy không ổn, muốn đẩy cửa bước vào nhưng lại không dám, ai nấy cũng rất băn khoăn.



Lâu Thất mới đầu còn không phản ứng kịp vì nàng thứ sự không ngờ Lâu gia thiếu chủ lại vì nàng mà bất chấp tất cả đương đầu với Trầm Sát, đợi khi nàng phản ứng ra thì hai người đó đã bắt đầu động thủ.



"Đợi, đợi đã." Nàng lập tức nhảy lên, nhảy vào giữa hai người, giơ hai tay ra nói: "Các người lại định phá hoại căn phòng này một lần nữa sao?"



Phòng chữ vàng cũng thật xui xẻo.


"Khi mẹ ta sinh muội muội trên trời có điềm lành, lão thái quân nói rằng muội muội của ta sau khi trưởng thành sẽ là một cô nương vô cùng lợi hại, thậm chí có thể làm rạng danh Lâu gia." Lâu Hoan Thiên nói tới đây bất ngờ mỉm cười.



Lâu Thất nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao sống mũi cay cay, giọng nói có chút gay gắt: "Lâu gia không phải đã rất lợi hại rồi sao? Còn cần một tiểu cô nương đi làm rạng danh tổ tông sao?"



Lâu Hoan Thiên lắc đầu nói: "Không, trên thực tế, Lâu gia từ lâu đã bắt đầu suy yếu, so với người bên này đương nhiên vẫn là thế gia ẩn thế lợi hại, nhưng muội phải biết rằng trên đời này, chỉ cần có người không có gì có thể thực sự ẩn thế, tịch thế. Bên kia cũng có một thiên hạ khác, Lâu gia đang cố gắng duy trì hình tượng phồn thịnh, lớn lao, duy trì rất cực khổ."



"Nhưng dù sao đi nữa mẹ rất vui vì muội muội có thể được gia tộc coi trọng, bà không phải muốn dựa vào muội muốn để có thể sống sung sướng tại Lâu gia, mà cho rằng gia tộc coi trọng muội muội, sau nàng muội ấy sẽ có thể học được công pháp nội truyền của gia tộc, có thể nhận được những tài nguyên tốt nhất, lớn lên thành thân, gia tộc cũng sẽ chọn một gia đình môn đăng hậu đối, không để muội muội phải chịu khổ."



"Ta cũng rất thích muội muội, cho rằng muội muội rất xinh đẹp, hai má bầu bĩnh hồng hào, ngày ngày ta đều nhéo má nó, đợi nó biết đi sẽ ngày ngày dẫn nó đi chơi."



Lâu Thất khóe miệng co giật. Thiếu chủ, tình yêu em gái của huynh là dùng cách nhéo má để biểu đạt ra sao?



"Có điều, không hiểu tại sao muội muội không bao giờ ngủ ngon giấc, vì thế mẹ ta đích thân làm cho muội muội một chiếc chuông gió Bạch Vũ, treo trong phòng của nó, chuông gió có thêm vu lực, có tác dụng cố hồn an thần, hiệu quả rồi tốt. Nào ngờ năm muội muội một tuổi rưỡi, trong nhà bất ngờ có biến cố, trong tộc chết rất nhiều người, mẹ bị nhốt lại, muội muội mất tích, không tìm lại được nữa."



Lâu Hoan Thiên cuối cùng cũng nói tới đoạn kết, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Lâu Thất: "Ta thề rằng nhất định sẽ tìm lại được muội muội, dù phải mất bao nhiêu năm đi nữa, phải trả giá đắt thế nào đi nữa. Chiếc chuông Bạch Vũ này rất đặc biệt, muội muội nghe một năm rưỡi, cho dù khi đó còn nhỏ nhưng cũng sẽ cảm thấy quen thuộc." Hắn đột nhiên bật cười, khóe mắt dần đỏ hoe, nhìn chằm chặp Lâu Thất, giọng nói như thở dài: "Nhưng nhất định không phải nghe được ở trong bụng mẹ."



Nàng viết trong tờ giấy đáp án rằng, có lẽ nghe được ở trong bụng mẹ.



Trầm Sát khi đó cũng liếc nhìn, đương nhiên biết nàng viết gì.



Ý của Lâu Hoan Thiên rất rõ ràng, hắn cho rằng Lâu Thất chính là muội muội của mình, muội muội mất tích khi mới một tuổi rưỡi.



Trước khi họ tới Hội Hoa Lầu hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.



Lâu Tất nắm chặt tay Trầm Sát, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Muội muội huynh một tuổi rưỡi mới mất tích, chắc cũng đã đặt tên rồi chứ?"