Đế Vương Sủng Ái

Chương 304 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Bọn họ đứng trên bờ quan sát, hoàn toàn không phát hiện ra những thuyền hoa này có điều gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy thuyền hoa rất đẹp và tinh tế, có vài chiếc còn thắp đèn chiếu lên những ô cửa sổ có rèm chạm trổ hoa văn tạo cảm giác vô cùng cổ kính.



Nhưng người vừa bước xuống thuyền thì cảm giác ngay lập tức thay đổi.



Ngước mắt lên nhìn, bốn bề xung quanh trong chớp mắt đã nổi lên đầy sương khí dày đặc. Vốn dĩ trên mặt hồ buổi đêm có chút sương khí cũng là điều hết sức bình thường, nhưng, vấn đề là ban nãy không hề có! Còn nữa, vấn đề là, không nên dày đặc như vậy chứ!



Sương khói dày đặc đến mức bọn họ khó mà nhìn thấy được những thuyền hoa ở bên cạnh. Bọn họ biết mấy chục con thuyền hoa này đều đã được buộc chặt lại với nhau bởi một sợi dây thừng rất to, nhưng mà bây giờ bọn họ nghe tiếng sóng nước vỗ nhẹ trên mặt hồ căn bản là không nghe ra nổi bên âm thanh của tiếng sóng nước khẽ đập vào đáy thuyền của những chiếc thuyền hoa bên cạnh.



Hoàn toàn không nghe thấy một âm thanh gì, chứ đừng nói là tiếng của những người khác. Nghe nói trước khi Triệu Vân lên thuyền hoa đã có vài người lên rồi, vậy cũng có nghĩa là thêm đám người bọn họ nữa, trong mấy chục con thuyền hoa ít nhất cũng phải có trên mười lăm người.



Lúc này Lâu Thất mới nghĩ ra mội chuyện kỳ quái khác.



Nếu như trên con thuyền này đã có cơ quan, lại còn có người vì cơ quan đó mà bị thương, thậm chí có khả năng vì nó mà mất mạng, vậy thì tại sao khi ở trên bờ không một ai nghe thấy bất cứ một âm thanh nào trên thuyền phát ra cơ chứ? Âm thanh khi cơ quan hoạt động thì sao? Thi thoảng cũng phải có tiếng kêu thảm thiết chứ?



Không có, chẳng có cái gì cả.



Lúc trước bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới điều này.



Mấy chục con thuyền hoa này quả thật là tựa như đã bị cách biệt vậy, điều này dẫn đến việc khi bọn họ đã lên thuyền thì cũng giống như đã đi vào một không gian khác.



Vốn dĩ, thuyền hoa cách bờ cũng chỉ khoảng hai ba trượng, bây giờ bọn họ ít nhất cũng phải nghe thấy âm thanh ở trên bờ mới đúng, dù gì ở đó có nhiều người như vậy cơ mà, ban nãy vẫn vô cùng huyên náo, còn mở cả sòng bạc, nơi có sòng bạc sao lại có thể yên tĩnh được? Bất luận có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể trong chớp mắt mà chẳng có ai nói một câu nào cả.



"Thất Thất."



Giọng của Trầm Thất ở trên đỉnh đầu cất lên.



"Hử?"



"Bất luận xảy ra việc gì nàng cũng phải nhớ rằng cố gắng ở bên nhau, đừng để đi lạc." Trầm Sát dĩ nhiên cũng phát giác ra nơi này có gì đó không ổn. Những cái khác chàng đều không sợ, đều không sợ, chàng chỉ sợ đánh mất nàng.



Nếu lạc mất nàng, kể cả chàng tin tưởng vào năng lực của nàng nhưng cũng sẽ không kiềm chế nổi sự hoang mang hoảng loạn. Lúc trước chàng không hề có cảm giác này, nhưng bây giờ chàng lại vô cùng sợ hãi phải nếu trải mùi vị này.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào nội lực hơn người của mình khiến cho thị lực tốt hơn người bình thường. Người khác có thể nhìn không thấy nhưng bọn họ đại thể có thể nhìn ra là hình dáng của một con chim.



Nó đang giương đôi cánh dài khoảng một mét, đôi mắt hơi đỏ.



Quan trọng nhất là nó có một mỏ dài sắc nhọn, vừa rồi có lẽ chính là cái mỏ dài này đã công kích bọn họ, nếu như bị nó mổ phải thì nhất định sẽ là một cái hốc máu cực sâu.



Lâu Thất ngay lập tức muốn bóp lấy vị Đế Quân nào đó, "Chẳng phải bảo là cố làm ra cái vẻ huyền bí sao?"



Trầm Sát vừa chầm chậm dựa sát vào nàng vừa trầm giọng nói: "Cả tộc Long Dẫn chỉ có bốn mươi ba người thôi, bọn họ bình thường chỉ ở trong tộc, tuyệt đối không dễ dàng gây sự với người khác, kết thù với người khác, họ sợ không cẩn thận sẽ gợi đến hoạ diệt tộc. Thiên phú của người trong tộc cũng chỉ dùng phòng ngự là chủ yếu, vì vậy mà bản Đế Quân mới nói là cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng bây giờ bọn họ lại bày ra cái cục diện chết chóc như này, nhất định là tộc Long Dẫn đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.



Nói thì hay lắm, nhưng người xử lý cái thứ này đi đã.



Nàng đang muốn nhổ nước bọt, thì thấy Trầm Sát đã vung cánh tay lên đập con chim đó xuống dưới đất rồi, chàng tiến lên một bước, nhấc chân lên, nhẹ nhàng dẫm xuống, sau đó định di nát.



Lâu Thất không kìm được nhớ lại một lần nào đó động tác mà chân chàng cũng di đứt ngón tay.



"Không phải chim thật." Chàng cúi lưng xuống nhặt con chim đó lên, đưa cho nàng."



Lâu Thất lấy từ trong lòng ra một chiếc trâm cài đầu, "Giúp ta cài vào trước đã."



Chiếc trâm cài đầu đó khảm một viên trân châu to bằng cái móng tay cáo, viên trân châu đó còn phát ra ánh sáng nhàn nhạy, tuy rằng không sáng rõ lắm nhưng cũng đủ để chiếu sáng cho hai người họ.



"Đâu ra vậy?" Trầm Sát cầm lấy, khẽ cắm vào bên tóc mai của nàng.



"Đại ca tặng đấy." Lâu Hoan Thiên nói chiếc trâm cài đầu này vốn dĩ là khi nào hắn tiếp tục đóng giả làm nữ nhân thì sẽ dùng, chuẩn bị dùng để thịt mấy vị khách nữ một bữa, nhưng bây giờ có nàng rồi, đồ tốt dĩ nhiên không thể tuỳ tiện cho nữ nhân khác dễ dàng vậy được. Viên dạ minh châu nhỏ sáng lấp lánh.



Trầm Sát cảm thấy hối hận muốn rút ngay cái trâm đó xuống. "Đã gọi là đại ca rồi?"



"Thực ra ta biết rất rõ hắn nhất định có quan hệ huyết thống với ta." Lâu Thất hoàn toàn không phát hiện ra ý ghen tuông của chàng, nàng nhìn con chim trong tay.