Đế Vương Sủng Ái

Chương 307 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Nếu không phải đưa cái đèn nhỏ này lên vừa đúng độ cao, chiếu vào vách trong của rương thì tuyệt đối sẽ không thấy được dòng chữ đó.



"Chàng cầm lấy, ta xem một chút." Lâu Thất đưa dây vào tay Trầm Sát, để hắn duy trì độ cao đó, còn mình thì nằm sấp trên sàn thuyền, điều chỉnh một cách tỉ mỉ để xem rõ dòng chữ đó.



Nàng nhìn rõ một chữ thì đọc ra một chữ.



"Một cách khác để vượt ải, xua tan sương mù dày đặc thì có thể nhận được năm ngọn đèn."



Ơ, có thể không cần tìm từng ngọn đèn nữa sao? Lâu Thất lập tức vui mừng, đứng dậy nhìn sang Trầm Sát, ánh mắt long lanh, nhìn đến mức trái tim của Trầm Sát giống như bị lông vũ phất nhè nhẹ qua vậy, mềm mềm tê tê.



Sao hắn lại thích nhìn dáng vẻ ngập tràn ánh sáng tràn đầy tự tin của nàng như vậy chứ?



Sao lại thích như vậy!



"Phá trận lớn, chàng biết không?"



Trầm Sát vừa nhìn bộ dạng đó của nàng thì biết là nàng có thể phá, bèn lắc đầu, sau đó hỏi với vẻ hiếu kỳ: "Nàng biết à?"



Lâu Thất lập tức nói với vẻ mặt hớn hở: "Nắm chắc bảy phần, có thể thử!"



Thanh Phong Quyết, đốt nội lực, trước đây nàng từng dùng một lần trong rừng hoa. Nhưng việc đốt nội lực thì hiện giờ nàng thật sự không sợ nữa. Sau khi giải được sát thương phản đòn do huyết chú bổn mệnh gây ra, nội lực của nàng hiện giờ tuyệt đối là đủ cung cấp cho Thanh Phong Quyết dùng.



Cầm lấy ngọn đèn nhỏ thứ hai, họ đi thẳng ra khỏi cửa, bước lên khoang thuyền.



"Thanh Phong Quyết, nội lực hóa gió, gió chuyển động theo ý." Lâu Thất vừa giải thích đơn giản với hắn, mười ngón tay vừa nhanh chóng kết quyết.



Trầm Sát có thể cảm nhận được nội lực của nàng đang liên tục chảy về giữa mười ngón tay, sau đó theo chú quyết của nàng mà bay tỏa ra.



Tuy nàng nói sẽ không có vấn đề gì, sau đó cố gắng tu luyện tĩnh dưỡng lại là được rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn nổi mà nhíu mày, một chưởng áp lên lưng của nàng.



Lâu Thất đang kết quyết, đột nhiên một luồng nội lực dồi dào luồn vào, nàng lập tức giải tỏa áp lực. Vốn dĩ kết chú quyết cần điều chỉnh phân phối nội lực, nàng cũng chỉ là một con người, nội lực có mạnh cỡ nào cũng không thể lãng phí, vì vậy kết quyết sẽ hơi phí sức.




Tố Vân Tâm thấy sự chú ý của tất cả mọi người đều đã bị cô ta thu hút thì càng ra sức gào khóc: "Vốn dĩ là chúng tôi tìm được ngọn đèn đó trước, ai ngờ nữ nhân đó cứ đòi cướp, thị nữ của ta chẳng qua là tiến lên trước tranh luận với cô ta, thế mà cô ta lại ra tay độc ác như vậy!"



"Tố cô nương, cô nói là thật ư?"



"Dĩ nhiên là thật, ta có chứng cứ ở đây!"



Tố Lưu Vân còn chưa lấy chứng cứ ra thì trên thuyền hoa lại có mấy lượt người lên, chính là Bắc Phù Dung, Lưu Vân tiên tử, còn có hai người nam nhân lạ mặt khác.



Người lên cuối cùng lại chính là đôi vợ chồng bị người khác cười nhạo trước đó.



Mặt nạ vàng của nam nhân áo đỏ và mạng che mặt ngọc vàng của nữ tử ở dưới ánh đèn rất lóa mắt.



Tố Lưu Vân vừa lên thì nhìn thấy Tố Vân Tâm và thị nữ đang được cô ta ôm ở trước mặt mọi người, vừa nhìn mảng đó ở trước ngực thị nữ thì cô ta cũng hít ngược một hơi lạnh.



"Tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng về rồi. Tỷ tỷ, tỷ phải phân xử thay cho bọn muội!"



Lâu Thất và Trầm Sát cũng nhìn qua đó, khi Lâu Thất vừa nhìn rõ vết thương của thị nữ đó thì lập tức trợn tròn mắt.



Sau đó nàng đưa tay bịt mắt của Trầm Sát: "Tuy hiện giờ không nhìn thấy gì, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là tiểu cô nương mười bảy mười tám, đừng nhìn, giữ lại tôn nghiêm cho người ta."



Trầm Sát gật gật đầu, dứt khoác quay đầu đi.



Lâu Thất vẫn đang nghĩ, đây là gặp phải chuyện gì vậy, một tiểu cô nương mà lại bị thương thành bộ dạng này, thật là bi thảm mà.



Nhưng lại nghe Tố Vân Tâm đột nhiên chỉ về phía nàng, cắn răng cắn lợi gào nói: "Chính là cô! Đồ nữ nhân xấu xa lòng dạ độc địa! Cô là đồ nữ nhân ác độc, cô lại còn dám quay về!"



Lâu Thất lập tức sững sờ. Nàng chỉ ngược về phía mình: "Cô đang nói ta?" Nàng ác độc lúc nào vậy? Nàng đã làm gì chứ?



"Chính là cô! Cô làm thị nữ của ta bị thương thành như vậy mà giờ còn giả vờ như không có việc đó! Trái tim cô rốt cuộc là làm bằng gì vậy!"