Đế Vương Sủng Ái

Chương 311 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Thạch Lỗi gật đầu: "Cái này thì tộc Long Dẫn chúng tôi chưa bao giờ nói dối. Có thể phá quan đi ra, thì tộc Long Dẫn đương nhiên phải đùng đá phượng hoàng để đáp lễ. Thế nhưng hy vọng người có thể phá cơ quan có thể vào trong đó tìm người cho chúng tôi."



Hắn nghĩ vì đá phượng hoàng có thể Lâu Thất sẽ đồng ý, không ngờ hắn vừa nói xong, Lâu Thất liền vẫy tay, Tử Vân Hồ ở cạnh đó chạy tới lòng cô.



Lâu Thất vuốt lông Tử Vân Hồ rồi mở lời: "Ban đầu nếu phá được cơ quan là sẽ có được đá phượng hoàng, bây giờ ngươi lại thay đổi, phá được cơ quan lại còn tìm được người cho các người mới lấy được đá phượng hoàng. Quả thật là hơi tham lam. Thế nhưng niệm tình các ngươi neo người, nên ta không so đo tính toán. Ngươi đi đi."



Thạch Lỗi sững người sao có thể có người không cần đá phượng hoàng?



" đá phượng hoàng, đó là đá phượng hoàng, Đế Phi liệu có phải không rõ về công hiệu của đá phượng hoàng hay không?"



Lâu Thất cười: "Công hiệu gì, ngoài việc là khắc tinh của thần binh, tránh được cổ trùng, thì có có công hiệu gì?"



Phá thần binh, giết cổ trùng, chẳng lẽ không đủ hay sao?



Thạch Lỗi tròn mắt.



Hắn đâu có biết, Lâu Thất đã có một thần binh, cho dù có gặp thần binh thì không hẳn là cô không đánh được. Còn cần gì đá phượng hoàng để phá thần binh,



Hơn nữa công hiệu giết cổ trùng thì chẳng cần. Cô đã uống Ma Ly Đảm, đá phượng hoàng cũng chẳng hơn là bao. Trầm Sát thì còn có cả cổ trùng vương. Họ đều không cần tới đá phượng hoàng, việc gì phải khổ sở chạy đông chạy tây để tìm người cho chúng.



Thạch Lỗi hoàn toàn thẫn thờ, đến khi bị mời ra khỏi phòng chữ vàng mới hoàn hồn lại.



Đó là đá phượng hoàng. Bao nhiêu người đều muốn có. Thế mà họ chẳng có một chút hứng thú nào. Hắn đã lâu không ra ngoài, chẳng lẽ người ta không còn muốn có đá phượng hoàng nữa.



Thạch Lỗi thẫn thờ đi xuống dưới, rồi hỏi một người: "Huynh đài, nếu có đá phượng hoàng, huynh đài sẽ mua bằng giá nào?"



Người kia ngạc nhiên, "Nếu có đá phượng hoàng, thì trăm vạn lượng cũng mua."



Hắn tiếp tục bước vài bước, rồi lại hỏi thêm một người, "Huynh đài, đá phượng hoàng có phải rất quý không?"



Người kia đang say bí tỉ, nghe hắn ta hỏi thì lập từng trừng mắt: "Cái tên này có phải ngươi ngốc rồi không. đá phượng hoàng không phải là thứ rất quý thì chẳng lẽ không quý sao?"



Thạch Lỗi đột nhiên không biết nói thế nào.



Thế nhưng rõ ràng là hắn không hề nhầm. Đá phượng hoàng quả thật rất có giá trị. Chẳng phải khi nãy Lưu vân tiên tử, đại công chúa đều muốn có đá phượng hoàng hay sao? Sao sao Đế Quân và Đế Phi của Phá Vực lại không cần?
"Tiêu gia chủ, Tiêu Kính thiếu gia, Tiêu Thông thiếu gia tới" Tiếng người mặc áo xanh vang lên.



Trầm Sát nghe thấy tên của Tiêu Kính liên nhìn sang.



Ba cha con nhà họ Tiêu đi vào.



"Tiêu Kính là kẻ nào?" Trầm Sát hỏi



Đỗ Văn Hội trả lời: "Là người đang ôm chiếc hộp kia."



Trầm Sát nhìn sang, người đó mặc chiếc áo màu xanh nhạt, đeo đai xanh ngọc bích, rất có khí chất.



Tiêu Kính đột nhiên thấy như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đó. Hắn lập tức quay sang, nhìn thấy Lâu Thất.



Lâu Thất không hề nhìn nhầm, thế nhưng tại sao Thất công tử lại là nữ cơ chứ.



Tiêu Kính lúc này hơi bối rối khiến Tiêu Thông ở phía sau va vào.



"Sư huynh sao thế?"



Tiêu Thông cảm thấy ánh mắt đó đầy sát khí. Lúc đó hắn mới nhìn thấy ánh mắt của người đứng bên cạnh đó là Trầm Sát.



Ánh mắt Trầm Sát nhìn hắn một cách lạnh lùng, khiến hắn cảm thấy có áp lực, bước đi khó khăn.



"Có xem bảo kiếm nữa không?" Lâu Thất đặt tay lên tay của Trầm Sát nhìn hắn.



"Sao thế? Sợ ta bắt nạt tên tiểu tử đó hay sao?"



Lâu Thất lườm: "Ghen à?"



Ở phía kia, Tố Lưu Vân và Bắc Phù Dung thi thoảng nhìn sang phía này với vẻ không dễ chịu. Với thân phận của họ, có đâu thua kém gì Lâu Thất, đến cả dung nhan cũng là phần hơn, tại sao lại lựa chọn Lâu Thất?



Con người Trầm Sát lạnh lùng, thế mà bây giờ lại còn tình tứ với Lâu Thất trước mặt mọi người.