Đế Vương Sủng Ái

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


"Ngươi còn gì để nói không?" Tuyết vệ kéo áo lên, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâu Thất.



Là cô ta, là cô ta đã ép cô phải làm ra như vậy, mặc dù thần y tuổi tác đã cao, lại là thầy thuốc, nhưng đứng trước mặt người mình yêu, sùng bái, để người đàn ông khác nhìn người mình, điều này thực sự rất đau khổ.



Tất cả đều do Lâu Thất hại, đều là tại cô ta.



Lâu Thất thấy ánh mắt của Tuyết vệ có mang theo hận ý mãnh liệt, bất giác không còn gì muốn nói. Xem ra nàng và Tuyệt vệ bẩm sinh xung khắc, dù sao thì đã không muốn làm bạn, cô ta muốn làm gì, nàng tiếp chiêu là được.



Lần này ánh mắt Ưng nhìn nàng cũng có phần trách cứ.



Lâu Thất còn chưa nói gì thì chỉ nghe thấy một tiếng cười nham hiểm vang lên trong không trung, gió nhẹ nổi lên, mang theo mùi vị khiến người ta có cảm giác tức ngực.



Vì Lâu Thất khi đó đang nhìn Ưng, thấy hắn ta mặt biến sắc, lập tức bay tới bên cạnh Tuyệt vệ và thần y, nhấc hai người đó lên, một tay ném vào trong tẩm điện, hai tay hút lại, đóng chặt cửa điện.



Lâu Thất có thể đoán ra, người này rất nguy hiểm, nguy hiểm tới mức Ưng ngay lập tức phải đảm bảo an toàn tính mạng cho họ. Thần y không có võ công, Tuyết vệ bị thương, vì thế người hắn bảo vệ trước tiên là hai người họ. Nhưng nàng cũng là một người yếu ớt, tại sao không cứu nàng? Là tin theo lời của Tuyết vệ sao? Cho rằng nàng là gian tế?



Quả nhiên, giao tình tới muộn không thể so sánh với tình bạn lâu năm.



Lâu Thất bĩu môi, nàng vội muốn lui vào nào ngờ Ưng đưa hai người đó vào xong liền lập tức đóng cửa điện lại, nàng thực sự xung khắc với Ưng.



Quay người lại thấy hai mươi tám kẻ áo đen bị mặt hộ tống một nam nhân lam bào hạ xuống đứng vững. Trong số những kẻ này có hai kẻ mỗi người xách theo một người, hai người này mình có vô số thương tích, nhưng tứ chi mềm nhũn rủ xuống, tóc tai rũ rượi, quần áo lam lũ, nhìn vô cùng nhếch nhác.



Lâu Thất vốn tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra hai người này là Tằng Lưu Vân và Hoa Vu Tồn.



Nàng bất giác chửi thầm một tiếng.



Tằng Lưu Vân là tướng quân Phá Vực, Hoa Vu Tồn là thống lĩnh nhà lao, có thể nói đều là những quan chức lớn nhất ngoài tứ vệ và bốn đội trưởng Giáp, Ất, Bính, Đinh, là những nhân vật cấp cao, bây giờ bị người ta bắt sống trên địa bàn của mình, việc này không chỉ khiến bản thân mình mất mặt còn khiến Phá Vực và Trầm Sát mất mặt.


Ở đâu ra?



Tây Trường Ly cũng không biết.



Nhưng lúc này hắn biết rằng, bọn họ đã quá tự đại rồi.



Dọc đường lẻn vào Phá Vực không ai biết, lên núi không gặp cản trở, tấn công vào tới Cửu Tiêu Điện khiến bọn họ bắc đầu đắc ý, tự đại mà quên mất uy danh trước giờ của Trầm Sát.



Chủ nhân Phá Vực, Trầm Sát Đế Quân, mười ba tuổi đã uy danh lẫy lừng, họ lại dám xem thường hắn.



"Bỏ người của ta xuống ta tha chết cho các ngươi." Trầm Sát thờ ơ lên tiếng, khí thế lạnh lùng cao ngạo không hề che giấu nhằm thẳng vào đối phương, mấy người bên đó không cầm cự được, bất giác lùi lại sau hai bước.



Đây chỉ là khí thế mà thôi.



Khí thế bức nhân chính là như vậy!



Lúc này hai ngón tay của Lâu Thất đang túm lấy tay áo của hắn. Trầm Sát cảm nhận được, bất giác hơi mềm lòng, cảm giác mềm lòng này hắn chưa bao giờ trải qua, nhất thời suýt chút nữa không thể giữ được khí thế lạnh lùng cao ngạo.



Hắn hiểu ý của nàng, cảnh cáo hắn không được dùng nội lực.



Nhưng Tây Trường Ly có lẽ hắn phải ra tay mới được. Đội cung tên tối đa chỉ có thể chế ngự được hai mấy tên thuộc hạ, bùa chú và công phu của Tây Trường Ly vượt xa họ.



Tây Trường Ly đột nhiên cười nhẹ, giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ bình tĩnh, nói với Trầm Sát: "Đế Quân, người phương xa tới là khác, dùng đao tiễn nghênh đón thế này thực sự không hay, chi bằng chúng ta thương lượng một cuộc giao dịch nhé!"



Phụt.



Tính cách của Tây Cương vương tử, Lâu Thất rất thích. Thật vô sỉ. Dọc đường chém giết tới đây, bây giờ lại nói là khách.