Đế Vương Sủng Ái
Chương 347 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Trước giờ, Phi Hoan chưa từng thê thảm như vậy.
Không, phải là trước giờ nàng ta chưa từng thấy có người dùng thuốc làm chú lại kết hợp cả với ánh nến như thế.
Trong lòng nàng ta âm thầm gào thét, rốt cuộc làm sao mà nghĩ được cái này chứ, nghĩ thế nào a?
Nhưng, nàng ta tuyệt đối không ngờ được rằng, với người đến từ hiện đại như Lâu Thất mà nói, khái niệm về các loại ánh sáng, năng lượng, hay phản ứng hóa học gì đó đều đã ăn sâu vào huyết mạch của nàng, như thế, tất nhiên nàng sẽ nghĩ được nhiều hơn nàng ta rồi. Cho dù nàng ta học được một chiêu này của nàng, nhưng có thể khống chế độ sáng như nào thì Lâu Thất vẫn rõ ràng hơn rất nhiều.
Kiến thức không giống nhau, khiến người ta tức chết cũng không có cách nào a.
Đương nhiên, thiên phú của Lâu Thất về mặt chú thuật cũng không thấp, Phi Hoan có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Phi Hoan này hao tâm tổn trí trà trộn vào Cửu Tiêu Điện, nếu không dạy dỗ nàng ta đến độ kêu cha gọi mẹ thì đúng là Lâu Thất có lỗi với nàng ta rồi.
Cho đến khi bị kéo ra khỏi Cửu Tiêu điện, Phi Hoan cũng không có cơ hội nói với Trầm Sát một câu nào.
Mà lúc trước Trầm Sát cho gọi nàng ta, cũng là vì lúc nói đến chuyện phong phi, nàng ta cảm thấy lúc này cũng nên nhắc đến Thúy Hoa cô nương, tránh cho đến lúc đó Đế Quân lại quên mất tiểu cô nương mà hắn vẫn luôn coi trọng kia, sau đó, các vị đại thần sẽ muốn gặp vị Thúy Hoa cô nương này.
Kết quả như lúc này nhìn thấy...
"Ưng vệ đại nhân, ngươi đùa gì thế? Nữ tử như thế, sao có thể làm Đế Phi của Phá Vực được?"
"Đúng thế, đúng thế, thật kỳ quái mà. Không lẽ chỗ này của Thúy Hoa cô nương không sử dụng được?" Có người chỉ vào đầu nói.
"Thần, chưa từng gặp." Kỷ Thắng Hồng nói.
Lâu Thất kinh ngạc mở to hai mắt: "Vậy ta đây liền có chút buồn bực, một nử tử chưa từng có người nào nhìn thấy, vì nàng ta có thể mang một vạn binh đến, có thể san bằng thế lực từ Tùng thành đến Phá Vực, các ngươi lại vừa khóc vừa kêu Trầm Sát lập nàng ta làm phi. Các ngươi là thần tử của chàng, hay là kẻ thù của chàng hả? Các ngươi có ai biết Cao Anh Anh là người thế nào không? Ha, các ngươi nghe được dung mạo nàng ta như hoa, võ công cao cường, vậy nếu nàng ta có mùi hương khó ngửi hun chết người khác thì sao? Nếu nàng ta vô cùng thô lỗ, tính khí nóng nảy, cười bắn ra cả cơm, đi đại tiện không rửa tay, ngủ thì nghiến răng lại còn mộng du thì sao hả?"
Đám quan viên nghe đều ngơ ngẩn, ngây ngốc không nói lên lời, Lâu Thất lại nhún vai nói: "Được rồi, là ta có chút thô tục, ta sẽ cố gắng nói văn nhã vậy. Một nữ nhân, các ngươi còn chưa biết nàng ta có tính cách gì, chỉ vì nàng ta có thể cho các ngươi chút lợi ích thì các ngươi đã kêu gào muốn Đế Quân lấy nàng ta. Các ngươi không thấy xấu hổ sao? Hả? Ta thấy rốt cuộc các người, một người, hai người ngồi ở chức vị này làm gì chứ? Kỷ thống lĩnh..." Lâu Thất lại nhìn sang chỗ Kỷ Thắng Hồng, nói tiếp: "Ngươi là thống lĩnh quân tiên phong bảo vệ thành đúng không? Ngươi bảo vệ thành Phá Vực, ngày nào đó có người nói với ngươi, có một cô nương thành Đại Bản bím tóc vừa to vừa dài, đôi mắt rất xinh đẹp, nàng ta nguyện ý đem theo trăm vạn tiền tài, dẫn muội muội nàng ta, đi xe ngựa đến gả cho ngươi, ngươi có thể mở to cửa thành để huynh đệ nàng ta cầm đao xông vào hay không? Có phải ngươi cũng nhanh chóng mở cổng thành không?"
Trong đầu Kỷ Thắng Hồng nghĩ nghĩ mấy lần mới hiểu được lời nói của nàng, hắn lập tức nổi giận: "Đế Phi đang sỉ nhục thần sao? Sao thần có thể là loại người vì nhan sắc mà vứt bỏ tránh nhiệm của mình chứ? Thần cũng không phải người trầm mê sắc đẹp mà không dùng đầu óc."
Nổi giận là tốt rồi, nàng còn sợ hắn không nổi giận nữa kìa.
Lâu Thất thấy sắc mặt hắn đỏ lên vì tức, lập tức đứng lên, từ trên cao nhìn hắn. Lúc này, nàng đã thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Vậy ngươi cảm thấy, Đế Quân chính là người như thế?" Nàng đảo mắt một vòng nhìn đám quan viên kia, vẻ mặt thất vọng.
"Ta vẫn cho rằng từng người các ngươi đều là trụ cột nước nhà. Đây là do các ngươi rời giường sớm quá, đầu óc vẫn còn ở trong chăn chưa ra ngoài sao?"
Nguyệt vừa nghe nàng nói lời này lập tức biết có chuyện không ổn, Lâu Thất tức giận rồi.
Lâu Thất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng a.
"Đế Quân gây dựng lên thành Phá Vực, lập ra Cửu Tiêu điện này, nỗ lực dụng binh, thành lập quân đội, tất cả là vì cái gì hả? Các ngươi cũng biết xem thiên văn, đoán ngày, lập quốc. Vậy quốc thì xây dựng thế nào? Phá Vực Hoang Nguyên rộng lớn mênh mông, các thế lực to nhỏ đều phân bố ở đó, thành Phá Vực như ngày nay chỉ được xem là một thế lực lớn nhất mà thôi. Muốn lập quốc, không lãnh binh, cưỡi ngựa đi đánh chiếm những vùng lớn hơn, chỉ chiếm được một tòa thành mà cũng gọi là lập quốc? Một nữ nhi của gia tộc thế lực vừa đến, đưa ra yêu cầu gì cũng đồng ý, ngươi gọi đó là lập quốc? Chỉ nghĩ đến đồ cưới của người ta, điểm quan trọng các ngươi vứt đi đâu hả? Tùng thành, là thành trì mà Cao Ngọc Hổ đã xây dựng lên đó! Thành trì đó có bao nhiêu người hả? Binh mã có phải đã vượt qua con số hai vạn ba mà các ngươi đã biết không? Sau khi xây dựng tòa thành này, Cao Ngọc Hổ đã là thành chủ, hắn còn có dã tâm muốn thu phục các thế lực khác không? Những thứ đó các ngươi đã điều tra chưa? Còn nữa, hắn nói sau này hằng năm đều sẽ tiến cống, vậy tiến cống cái gì? Lấy thân phận gì tiến cống? Với tư cách là thông gia, tay trái một con gà, tay phải một con vịt, trên người còn thêm đứa bé mập mạp hả?"
Lâu Thất cười lạnh nói tiếp: "Đến lúc đó, bên này hắn tặng nữ nhi, xây thành tiến cống, bên kia hắn cũng tặng nữ nhi, cống thành. Đến cuối cùng, Phá Vực Hoang Nguyên này có trăm nhà mọc lên, Phá Vực cũng chỉ là một tòa thành, thêm một Đế Phi hả? Các ngươi dựng quốc cái gì chứ? Sao không gọi là thành chủ cho rồi."