Đế Vương Sủng Ái
Chương 350 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Trầm Sát nói:, "Ngươi lên xe, vừa đi vừa nói."
Trầm Sát rất để tâm đến sự vụ của Thất Thành, trước đây Trâu Lễ từng bẩm báo chuyện về ngọn núi trồng cây ăn quả kia, nhưng Lâu Thất vẫn chưa biết, nên mới kêu Trâu Lễ lên xe tiện thể nói với nàng.
"Vâng."
Trâu Lễ lên xe, vẫn phải hành lễ lại với Lâu Thất, bởi vì đây là thành trì của Lâu Thất, ông ta cảm thấy dù thế nào thì mình cũng được xem là thuộc hạ của nàng.
"Không cần đa lễ, Trâu Đại Nhân nói xem chuyện trên núi trồng cây ăn quả kia là như thế nào đi." Tất Nhiên rất xem trọng những việc xảy ra trên lãnh thổ của mình.
"Mới ban đầu thần cũng không nghĩ đến chuyện trồng cây ăn quả ở ngoài thành, có một ngày, Hồ Huống Chi xách một sọt trái dại đến, kêu thần ăn thử, hắn nói rằng mớ trái cây kia được hái từ trên những ngọn núi đó, cực kỳ thanh ngọt."
Trầm Sát nhìn Lâu Thất: "Còn nhớ trước đây nàng từng dặn để lại một phần thuốc giải không?" Lúc đó, vì để Phạm Trường Từ - Tam trưởng lão Vấn Thiên Sơn yên tâm, hơn bốn trăm người ở lại xây sửa thành trì thay cho Độc Nhãn đều bị hạ Nhuyễn Cân Tán, Lâu Thất không có nhiều thời gian cũng không có nhiều thuốc giải như vậy, nên nàng đã để lại một ít thuốc giải và thư.
"Còn nhớ."
"Người lấy được thuốc giải đầu tiên chính là Hồ Huống Chi, cả nhà hắn đều được Độc Nhãn dẫn đến, Bổn Đế Quân thấy hắn khá thông minh lanh lợi, nên kêu Trâu Lễ dùng hắn, sau này nếu chứng minh được hắn là kẻ đáng tin, thì cũng có thể giao một phần công việc của Thất Thành cho hắn."
Lâu Thất nhìn hắn, nàng nở nụ cười, không nói gì.
Nhưng Trầm Sát vốn dĩ không hề quan tâm đến người khác, bây giờ vì Thất Thành, hắn lại quan tâm từng chút một, trong lòng nàng không thấy cảm động là giả.
"Ừ, Trâu Đại Nhân cứ nói tiếp đi."
"Vâng. Khi thần nếm thử những quả dại kia, quả thật chúng rất nhiều nước, cực kỳ ngon. Vì thế nên mới nảy ra suy nghĩ muốn đi phá núi trồng cây. Đế Phi có chỗ không biết, đất đai của Thất Thành không thích hợp trồng trọt gieo lúa trên diện rộng, lương thực về sau không thể cứ dùng ngân tiền đi mua về mãi được, vì thế thần cảm thấy, nếu có thể trồng được một rừng cây ăn quả thì bách tính của Thất Thành không cần phải sầu lo nữa, việc kiếm tiền mua dầu gạo cũng không còn là vấn đế. Nên mới dẫn người đi thị sát, quả nhiên vùng núi lớn ở ngoại thành rất thích hợp với việc trồng cây ăn quả."
Trâu Lễ dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Sau khi thần trở về bèn dán cáo thị, triệu tập bách tính tự nguyện đi phá núi trồng cây. Thành trì cũng được xây gần xong rồi, có một số lao động nhàn rỗi, họ đều đồng ý đi, cộng thêm "Sách triệu tập người tài trong thiên hạ" do Đế Quân ban bố lúc trước, cũng đã thu hút được một vài bách tính đến đây, có một vài người cảm thấy không có bản lĩnh gì, nhưng thật ra là một tay trồng cây giỏi, họ vốn cho rằng mình không phải là người tài, chỉ có suy nghĩ đến thử xem có cơ hội nào không, ai dè họ vừa đến thì ai nấy cũng đều vui vẻ phấn khởi. Đế Phi thấy tuy bây giờ cư dân trong thành không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, vẫn còn gần bốn nghìn người đang làm việc ở trong núi trồng cây ăn quả kia. Đợi sau này khai phá xong xuôi rồi, phần lớn trong số họ sẽ trở về lại trong thành.
"Bẩm Đế Quân, năm thi thể kia ở phía trước, bởi vì cảm thấy quái dị, nên vẫn chưa dám hạ táng, đợi Trâu Đại Nhân đến xem xong mới quyết định."
"Thi thể rất kỳ quái?" Lâu Thất không nhịn được bèn hỏi.
"Thi thể... rất nặng, vả lại rất lạnh, lúc di chuyển dường như còn phát ra âm thanh, âm thanh đó phát ra từ trong thi thể, khó có thể miêu tả được." Ánh mắt Hồ Huống Chi vẫn còn kinh hoàng, "Có người nói là phá núi làm thần núi tức giận, thần núi giáng tội xuống!"
Lâu Thất thấy hơi bó tay. Thời cổ luôn thích kéo thần vào để giải thích mọi việc nhỉ, nhưng nếu thật sự giống như họ nói, thi thể kỳ quái như thế, vả lại còn rất lạnh thì sự việc đúng là rất quái dị.
"Thi thể đóng băng rồi?"
"Không không không, không đóng băng," Hồ Huống Chi nói, "Chính vì thi thể không đóng băng nên mới kỳ quái, nhưng không ái dám đến gần, thảo dân cảm thấy..." Hắn ta nói đến đây rồi không dám nói tiếp nữa.
Trầm Sát nói: "Ngươi cũng sợ à?"
Sắc mặt Hồ Huống Chi trắng bệch: "Thảo dân quả thật cảm thấy sợ."
Họ vừa nói, vừa đi lên núi dưới sự dẫn đường của Hồ Huống Chi. Ngọn núi này do họ khai phá, đường khá dễ đi, nhưng đoạn đường còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của ngọn núi này, cây cỏ mọc um tùm, cành lá chằn chịt. Họ phải đi một đoạn đường núi như thế.
Hồ Huống Chi cảm thấy rất lúng túng, hắn giải thích: "Vì khi dời thi thể đến đây, họ thật sự rất sợ hãi, nói rằng phần núi phía trước đã được khai phá, sợ sau khi dời đến, thì tất cả những người tham gia phá núi sẽ bị liên lụy, nên chỉ dời đến phía trước kia thôi, Đế Quân Đế Phi đích thân đi như vậy, có khi nào..."
Hắn thấy lo lắng, nhìn sang Trâu Lễ.
Lâu Thất xua tay: "Không sao, không cần căng thẳng, ta đã gặp qua đầy chuyện đáng sợ rồi."
Lúc này, họ bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng thét kinh khủng phát ra từ phía trước.