Đế Vương Sủng Ái

Chương 356 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Lâu Thất lạnh lùng nhìn họ, lúc này ánh mắt nàng sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm túc, khí thể toàn thân thể hiện rõ rệt, giống như nữ hoàng, ngạo nghễ nhìn tất cả.



Trên người nàng họ nhìn thấy sự sắc lạnh, sát khí, quý khí cao ngạo, khiến người khác đều muốn thần phục.



Bình thường nàng có thể ngờ nghệch, giả vờ ngốc nghếch, gọi họ là Ưng vệ đại nhân, Nguyệt vệ đại nhân, nàng có lẽ sẽ nhiệt tình, mắng vài câu, tận tâm tận lực cứu họ trong nguy hiểm, vì thế cho dù họ đều chấp nhận nàng, cảm kích nàng, nhận nàng là đế phí nhưng trong tiềm thức họ đều không coi nàng là chủ tử có địa vị ngang hàng với Trầm Sát.



Vì thế việc của Phi Hoan lần này họ cũng không đợi để cùng nói nàng, và khi nói với Lâu Thất cũng không ai nghĩ xem nàng có để bụng hay không.



Trước khi Lâu Thất xuất hiện, bọn họ căn bản không suy nghĩ xem Lâu Thất có để bụng hay không, khi nàng xuất hiện, bọn họ tuy hơi chột dạ nhưng suy nghĩ cũng giống như Phi Hoan, chẳng qua chỉ là ngủ với một người phụ nữ, cách giải độc này có người đàn ông nào không đồng ý? Và là để cứu Trầm Sát, nàng cũng không nên ngăn cản.



Dù sao tính mạng của chủ tử mới là quan trọng nhất.



Không còn mạng nữa thì nàng ta làm sao yêu cầu chủ tử chỉ có một mình nàng ta? Không còn mạng nữa thì chả còn gì nữa cả, lẽ nào nàng ta thà nhìn chủ tử chết đi cũng không muốn để Thúy Hoa cứu chủ tử?



Đừng nói hai người họ, trong lòng đại đa số mọi người chắc cũng đều nghĩ vậy.



Không có gì quan trọng hơn tính mạng?



Nhưng suy nghĩ của Lâu Thất khác hoàn toàn của bất cứ ai trong số họ.



"Đế phi..." Nguyệt nhìn Lâu Thất, thần sắc phức tạp: "Thuộc hạ nghe đế phi giao phó."



Ưng còn lùi hẳn về sau một bước, hơi cúi đầu. Hắn rất kinh hãi, nếu nói hôm nay khi nàng truyền âm cho hắn, hắn còn gọi nàng một tiếng Lâu Thất, nhưng bây giờ hắn không dám, không bao giờ dám gọi tên của nàng nữa.



"Tốt lắm."



Lâu Thất liếc nhìn họ, thần tính lạnh lùng nghiêm nghị: "Các ngươi đứng sang một bên quan sát, bổn đế phi... thẩm vấn phạm nhân như thế nào?"



Vừa dứt lời, thân hình nàng đã lập tức tới trước mặt Phi Hoan




Trầm Sát đứng dậy, lập tức giơ tay ôm lấy eo nàng, hắn không hôn mê, vì thế những lời vữa nãy Lâu Thất nói hắn đều nghe thấy hết.



Chỉ cần hắn đụng vào người phụ nữ khác, nàng lập tức đá hắn!



Nàng ta sắp sửa bá đạo hơn cả hắn rồi. Nhưng tại sao hắn ngược lại lại càng thích vậy? Thích chết đi được!



Và nàng cố tình để lộ việc mình có thể áp chế độc cổ, chẳng qua là đã quyết tâm giết Phi Hoan.



Phi Hoan lại lùi sau hai bước.



Lâu Thất không nhìn cô ta mà quay ra nhìn Trầm Sát, giọng nói có chút lạnh: "Ta muốn giết cô ta, chàng có ý kiến gì không?"



Nàng cũng muốn biết sự lựa chọn của Trầm Sát, mặc dù nàng có thể áp chế được sự phát tác của độc cổ nhưng bây giờ nàng không có cách nào giải cổ cho hắn. Ai cũng muốn sống, lại có người tới tận nơi để giải cổ, chỉ cần hắn ngủ với cô ta, ai có thể từ chối được?



Cho dù hắn tin là có cách khác nhưng chí ít cũng vẫn phải giữ lại mạng sống cho cô ta, để lại cho mình một con đường sống. Giữ mạng đấy, ai nỡ giết.



Nguyệt và Ưng không dám lên tiếng nhưng nhìn Trầm Sát bằng ánh mắt lo lắng.



Phi Hoan kêu lên: "Ta là âm nữ, chàng sao có thể giết ta..."



"Ha ha, giờ ta thay đổi chủ ý rồi, cần phải giết ngươi nhưng sẽ không để ngươi chết dễ dàng vậy đâu!" Lâu Thất vẫn nhìn Trầm Sát.



Nàng phải ép hắn.



Lựa chọn. Hắn muốn ở bên nàng thì chỉ có thể lựa chọn như vậy, giới hạn của nàng đã nói rồi, ở chỗ nàng tuyệt đối không thể cho phép có người thứ ba chen vào.



Kẻ nào tới, kẻ đó phải chết.