Đế Vương Sủng Ái

Chương 362 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Ưng cau mày, bèn giơ tay nắm lấy kẻ đó, trầm giọng hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"



"Ai nắm áo của lão tử..." Binh sĩ kia phẫn nộ quay người lại, vừa nhìn thấy Ưng, giật mình nhảy cẫng lên, "Ưng đại nhân!"



Hiện giờ Ưng là một trong tứ vệ, nhưng Lâu Thất biết sau này bọn họ sẽ có thêm một chức vụ khác, nếu không, có thị vệ nào mà đảm đương chức vụ tướng quân. Nhưng mà, tứ vệ hiện giờ chỉ còn lại ba, nàng thấy Trầm Sát cũng chả có vẻ gì là không quen.



"Trong kia xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi tụ tập ở đây?"



Lúc này, bọn người Lâu Thất mới nhìn thấy đây không phải là một phòng trại, có thể là bếp ăn trong doanh trại, lớn cực kì, tứ phía đều có cửa, trong đó có rất nhiều bàn dài ghế dài. Nhưng vừa nhìn vào, đối diện hư hỏng, có thể nhìn thấy lư đài ở đối diện cánh cửa bên ngoài, dưới đấu đài dòng người đông đúc, có lẽ tất cả binh sĩ đều tập trung ở nơi đây.



"Hồi Ưng đại nhân, là tiểu tử Thúc Trọng Châu, lần trước không phải ngài dặn hắn dẫn đội đi thám hiểm vùng núi sao? Kết quả bọn họ đem về một cái trống, cái trống đó hơi tà quái không ai gõ vang nó được, bây giờ mọi người đã cược ván, xem coi ai gõ vang cái trống đó."



"Ồ? Vậy cờ cược của các ngươi là gì vậy?"



Binh sĩ kia đột nhiên nghe được giọng nữ thanh thoát liền giật mình, quay đầu nhìn thấy Lâu Thất và Ấn Dao Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống một cách nhẹ nhàng, đôi mắt suýt chút rớt cả ra ngoài.



Sao đột nhiên trong doanh trại có nữ, nữ nhân vậy? Và còn là nữ nhân xinh đẹp nữa cơ!



"Ưng đại nhân đã có phu nhân rồi à?" Binh sĩ sững sờ hỏi một câu, khiến Ưng phải giơ tay đập vào đầu hắn một cái bộp.



"Cút! Đây là Đế Phi!"



Sắc mặt của binh sĩ thay đổi, bụp cái quỳ xuống. "Đế Phi tha tội!"



Bọn họ đều nghe qua chuyện Đế Quân cực kì sủng ái vị Đế Phi này, hắn làm vậy là mạo phạm Đế Phi đó, nếu truyền đến tai của Đế Quân, hắn không bị xẻo da mới lạ? Vả lại, khoang nhắc đến Đế Quân, Đế Phi cũng cực kì mạnh mẽ, những công trạng mà nàng lập được ở Phá Vực có ai mà không biết, có ai mà không rành, còn nữa, Tuyết bị nàng đá văng khỏi Cửu Tiêu Điện, ai dám cả gan gây rổ?



"Đứng lên đi, trả lời câu hỏi của bổn phi."



Trong doanh trại toàn bộ binh lính cờ bạc, gan quả thật không nhỏ. Nhưng mà, lúc nãy có phải nàng nghe được một cái tên quen thuộc không?



Binh sĩ kia đứng dậy, cúi đầu đáp: "Đó là kẻ có thể gõ vang cái trống thì không cần giặt giũ y phục một năm, một bữa ăn được thêm một cái màn thầu."



Ấn Dao Phong cười phụt ra tiếng.




Và đột nhiên Lâu Thất cảm thấy nụ cười này có chút quen thuộc, quả thật có chút giống với bộ dạng khi cười của Trầm Sát, nàng sững sờ một hồi.



"Kẻ Thúc Trọng Châu này! Cười cái gì mà cười!"



Ưng giận dữ trong lòng, nhón chân phi lên đấu đài. Hắn đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người giật mình nhảy cẫng, sự chú ý khi nãy của bọn họ đều dồn lên cái trống, vốn dĩ không phát hiện ra ai cả.



"Ưng đại nhân!"



"Các ngươi rất rãnh rỗi." Ưng hừ một tiếng.



Thúc Trọng Châu không hoảng sợ không vội vã đáp: "Ưng đại nhân đến thật đúng lúc, chúng tôi vô tình phát hiện ra cái trống này, sau khi đem về chưa ai gõ vang được, hiện giờ Trọng Châu sực nhớ ra, lai lịch của cái trống này."



Lời này vừa được tuông ra, đám binh sĩ ngơ ngác. Có người không nhịn được hỏi: "Cái trống này còn có lai lịch gì cơ chứ?"



Cũng có người nói, "Ngươi nói vậy thật nực cười, không có lai lịch, trong núi có thể tự mình sinh ra cái trống sao?"



Trong lòng Ưng không bao giờ chất chứa được thù hận, vừa nghe lời nói của hắn liền quên đi mục đích nhảy lên đấu đài của mình, ngạc nhiên hỏi: "Cái trống này thật là chưa có ai gõ vang được sao?"



Thúc Trọng Châu không có trả lời hắn, mà quỳ một gối về phía Lâu Thất, to giọng hô: "Tham kiến Đế Phi."



Tất cả binh lính kinh hãi, lập tức quay đầu lại, đều hít thở một hơi sâu, sau đó đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Tham kiến Đế Phi!"



Lâu Thất được hơn ngàn người bái kiến như vậy, trong lòng vẫn có chút chấn động.



"Miễn lễ."



"Tạ Đế Phi."



Lâu Thất cũng không dẹo dặt nữa, phi thân lên đấu đài, hỏi Thúc Trọng Châu, "Cái trống này có tên sao?"



Thúc Trọng Châu đáp: "Có, cái trống này tên là Chiến Hồn Cổ."