Đế Vương Sủng Ái

Chương 373 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Truy Tức Tiễn vô cùng lợi hại. Thế nhưng người kia đã bị thương ở vai nên lực bắn hẳn sẽ bị ảnh hưởng. Lâu Thất quả thật vẫn muốn nhìn thấy hắn bắn Truy Tức Tiễn vì khi nãy cô chưa dược nhìn rõ ràng



"Tiểu yêu nữ kia, cha mẹ ngươi không dậy ngươi biến khiêm tốn ư?" Giọng khàn khàn lại cất lên. Không nghe rõ là đối phương khoảng bao nhiêu tuổi, thế nhưng nghe cách gọi của ông ta thì có thể đoán người này không còn trẻ.



Lâu Thất cười rồi nói với vẻ đầy châm chọc, "Xem ra cha mẹ nhà người cũng dặn dò người khá kỹ đó. Xấu quá ra ngoài phải biết che mặt lại. Đúng không?"



Câu này vừa nói ra, cô lại nhìn lướt qua một lượt, tất cả đều che mặt. Cô than một tiếng, "Tìm được một đống người xấu xí không dám lộ mặt như này quả không dễ dàng gì.



Vừa dứt lời, đám người của Lâu Thất cười ha ha. Đi theo Lâu Thất họ học được bài học đầu tiên, đó là dù mình yếu thế hơn đối phương thì cũng vẫn phải chọc tức, thách thức chúng. Tuyệt đối không tỏ ra sợ sệt.



Vì những người đứng đầu đang dừng tay nên tất cả cũng dừng lại.



Lâu Thất nhìn qua một lượt, mặc dù người của cô chưa ai bị giết, thế nhưng gần như ai cũng bị thương, có vài người còn bị thương nặng, đang cần người khác phài dìu.



Khi nãy nếu cô không ra tay thì hẳn là đã có khoảng năm sáu người chết dưới lưỡi đao của đối phương.



Vì thế cô đã ghi món nợ này lại. Nói nhiều một chút chẳng qua để cô có thêm thời gian. Nếu tiếp tục đánh, nhất đị nh sẽ có thương vong. Đó là điều cô không mong muốn. Những người này tình nguyện theo cô, thì cô cũng không thể để họ mất đi tính mạng.



Thế nhưng vẫn cần cảnh giác, đặc biệt là hai tên kia đối phương. Đặc biệt là tên có khả năng bắn Truy Tức Tiễn. Võ công của hắn không hề thua cô. Ở đây cây cối rậm rạp, Bạch Ưng Vương cũng không giúp được nhiều, hơn nữa nó cũng khó có thể phân biệt được địch ta nên Lâu Thất tạm thời không gọi nó tới.



"Nha đầu thối, nhanh mồm nhanh miệng thế thì có tác dụng gì" Người được gọi là Sâm Tử nhìn cô, "Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là đi theo chúng ta, hai là chúng ta sẽ đánh què nhà người rồi lôi đi."



Trần Thập và Trần Thập, Lâu Tín tứng giận.



Lâu Tín mắng nhiếc, "Lựa chọn cái con mẹ nhà ngươi!"



Lâu Thất giật mình, liệu có phải cô đã tiêm nhiễm những lời tục tĩu này cho đám thuộc hạ của mình?



"Dám to mồm lớn tiếng" Trần Thập lên tiếng
"Tiểu Châu!"



Người đàn ông có tên là Sâm Tử đỡ lấy Tiểu Châu, thế nhưng cũng loạng choạng lùi lại phía sau vài bước.



Người đàn ông đứng đầu nhìn mớ tóc trên mặt đấy, thở dài một tiếng, "Con ranh kia, hy vọng sẽ được gặp người ở cuộc thi tiễn thuật. Chúng ta đi thôi!"



Hắn nói trong sự tức giận.



Những người kia đều bỏ đi theo chúng



"Cô nương, chúng ta có..." Trần Thập hỏi. Những người này tới để bắt Lâu Thất, họ còn chưa hỏi ra là ai thuê chúng.



Lâu Thất lắc đầu: "Tạm thời không quan tâm tới chúng" Cô không thể đem những người này tới Thần Tiễn sơn trang. Những người này sau này sẽ được cử đi Nam Cương, Tây Cương nên không thể lãng phí tính mạng của họ được.



"Thiên Ảnh, người của Thần tiễn sơn trang có nghèo như vậy không? Đại tiểu thư chỉ vì chục vạn lượng bạc mà đem cả đám người đi liều mạng thế sao?" Nếu có liên quan tới Tố Lưu Vân của Trầm Vân Sơn, lại có thể tổ chức cả cuộc thi tiễn thuật, còn mời cả Trầm Sát thì e rằng cũng đâu đến nỗi nghèo.



"Người khi nãy không hẳn là đại tiểu thư của Thần tiễn sơn trang, Có thể chỉ là nói dối, còn nguyên nhân thì không rõ."



Lâu Thất nói: "Chuyện này tính sau. Chúng có quan hệ với Trầm Vân Sơn. Khu rừng phía trước còn có nhiều cơ quan, hẳn không phải là cơ quan bình thường." Cô nhớ tới mê hồn trận khi nãy, ngay đến cả cô cũng suýt bị trúng



"Thuộc hạ sẽ đi trước xem sao"



"Không, cùng đi!" Lâu Thất nhìn lại một lượt, "Những người bị thương thì bôi thuốc, sau đó xem vết thương có nặng không. Nghỉ ngơi tại chỗ. Lâu Thất, ngươi ở lại đây canh chừng,"



Lâu Thất cùng Thiên Ảnh và Trần Thập đi vào khu rừng.



"U U" Lúc này U U lại đột nhiên kêu lên.