Đế Vương Sủng Ái
Chương 381 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Áo bào màu trắng tung bay, giống như trích tiên chuẩn bị bay lên trời.
Lâu Thất đưa mắt nhìn hắn, sau đó dựa vào lưng chim ưng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Một luồng ánh sáng bạc bay lên, U U cũng đã vượt qua cửa ải cuối cùng rồi.
Ưng Vương mang bọn họ bay lên trên không trung, quanh quẩn ở đó. Bởi vì thân thể nó rất to lớn nên Lâu Thất ngồi ở bên trên cảm thấy rất vững vàng, đương nhiên, nếu gió không lớn như vậy thì tốt hơn.
Núi ở phía dưới đều bị phá hủy cả một mảng lớn, Lâu Thất cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng điều nàng lo lắng nhất lúc này chính là an nguy của đám người Trần Thập và Thiên Ảnh. Nếu như bọn họ vẫn ở dưới đó để cứu nàng thì lúc này hẳn là đã lành ít dữ nhiều rồi.
"Bây giờ ngươi muốn trở về tìm bọn họ sao?" Hách Liên Quyết nhìn thấu ý đồ của nàng.
"Ngươi không lo lắng cho hai tên thị vệ của ngươi sao?"
"Bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vì sao?" Sao hắn lại có thể khẳng định như vậy?
Hách Liên Quyết bình tĩnh chỉ xuống dưới núi, nói: "Thấy" không, thứ có vấn đề chính là chỗ núi này." Cũng chính là dốc núi mà bọn họ vừa đứng. Mà ở phía bên kia dốc núi lại bình tĩnh lạ thường.
"Ở dưới này có rất nhiều cỏ đuôi phượng. Nơi cỏ đuôi phượng mọc rậm rạp như này thì mặt đất sẽ trở nên tơi xốp, rất dễ bị sụp xuống. Nhưng ở phía bên kia, cỏ đuôi phượng ít hơn, cho dù bọn họ ở trong hang động đó thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được, bởi vì động kia cách mặt đất rất xa."
Lâu Thất không thể thừa nhận hắn phân tích rất có đạo lý. Ưng Vương quanh quẩn trên không trung một lúc rồi, nhưng Lâu Thất vẫn không tìm được vị trí trước đó của bọn họ, điều này chứng minh ngọn núi này rất lớn.
"Bạch Ưng Vương, đây là chim ưng do ngươi thuần hóa sao?" Hách Liên Quyết hỏi.
Lâu Thất lập tức lắc đầu: "Sao có thể như vậy được? Đây là thứ người khác đưa tặng cho chủ tử của chúng ta." Nàng không nuôi, còn chưa từng cho nó ăn lần nào, nhưng nó lại thật sự thuần phục nàng, nhưng nàng cũng không muốn nói cho Hách Liên Quyết biết quá nhiều.
Chậc chậc, đúng là không công bằng...
Nàng đi qua kiểm tra cho Bạch Ưng Vương một chút, thấy nó chỉ bị hôn mê bất tỉnh nên trong lòng lập tức thả lỏng, lúc này mới có tâm tư dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Vừa dò xét, Lâu Thất không khỏi tức đen cả mặt. Bọn họ đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Vừa thoát được một cái hố thì lại rơi vào khe ngầm...
Khe ngầm này có lẽ đã tồn tại từ lâu rồi nhưng bởi vì động đất nên càng sâu hơn, vách tường cao hơn nghìn mét, thẳng tắp, không có cách nào leo lên được.
Trong khe ngầm này có cây cối rất dài, nhưng bởi vì trận động đất lúc nãy mà khắp nơi đều trở nên hỗn loạn, rất nhiều thứ đều bị bùn đất che lấp. Mặt đất trong khe cũng không hề bằng phẳng, cứ cách một đoạn lại có một cái hố, cái loại dây leo quấn chằng chịt khắp nơi, mà trong khe này còn có mùi ẩm mốc rất nồng.
"Xong đời rồi, hiện giờ không lên được nữa!" Lâu Thất cảm thán một tiếng, ngã lên trên lưng Bạch Ưng Vương.
"Ô ô" U U cũng học theo nàng, ngã lên thân Ưng Vương.
Hách Liên Quyết thấy thần thái của một người một cáo này, không khỏi lắc đầu: "Chờ Bạch Ưng Vương tỉnh lại là có thể đi lên rồi."
Lúc này, hắn đột nhiên nhíu mày: "Bụng ngươi hết đau rồi sao?"
Lâu Thất sững sờ, ngồi bật dậy, sờ lên bụng, kinh ngạc nói: "Ồ, đúng vậy, thật sự hết đau rồi!" Hết đau rồi, chẳng lẽ nàng sẽ chết sao?
"Đưa tay ra cho ta xem một chút."
Lâu Thất chớp mắt: "Ngươi biết y thuật sao?"
Hách Liên Quyết hành động rất nhanh, lập tức giữ tay nàng lại, bắt mạch cho nàng.