Đế Vương Sủng Ái

Chương 389 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


"Hừ, vốn dĩ ta định tìm thời gian để kể cho con nghe những chuyện chưa nói với con, con, ai ngờ rằng lại không kịp."



Lâu Thất sửng sốt.



Nàng vẫn luôn nghĩ rằng chuyện này là do lão đạo sĩ thối giở trò, ai ngờ rằng lại là nguyên nhân này. Nếu như không có lão đạo sĩ thối, lần đó nàng thật sự đã chết trong biển rồi.



"Làm sao người biết con xảy ra chuyện."



"Sao ta lại nuôi một kẻ đần độn như con cơ chứ." Lão đạo sĩ thối gõ vào đầu nàng. Nếu như đám người Ưng và Nguyệt nhìn thấy Lâu Thất bị người khác gõ vào đầu mắng là kẻ đần độn, chắc là sẽ bị dọa cho khiếp sợ rồi.



"Con quên rồi sao, lúc con còn bé ta đã hạ lời Liên Tâm chú lên người con rồi."



Lâu Thất suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, đúng là nàng đã quên rồi. Lúc đó căn bản là nàng không quan tâm tới lời Liên Tâm chú đó, cho nên lão đạo sĩ thối nhắc cho nàng một câu nàng cũng không nhớ nổi. Liên Tâm chú cũng là một loại chú thuật, ít nhất phải có hai người hạ lời chú, cũng có thể là nhiều người. Sau khi bị trói buộc, người đó sẽ cảm nhận được sự nguy hiểm tính mạng của người kia. Còn hai người bị trói buộc bởi câu thần chú thì chỉ cần Khống Mộng Yểm là có thể vào trong giấc mộng của đối phương. Nhưng mà, có thể là vì thời không xa cách, uy lực của Khống Mộng Yểm sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên có lúc không phải là nàng nhìn không rõ mộng cảnh thì là không nghe rõ âm thanh, hơn nữa mộng cảnh đó thường rất ngắn.



Nàng quả thực là ngốc, bây giờ mới nghĩ tới, trước đó khi mơ thấy lão đạo sĩ thối, nàng vẫn rất buồn bực. Thì ra, lão đạo sĩ thối sớm đã học Khống Mộng rồi.



Nàng lại giận dỗi: "Người không dạy con Khống Mộng Yểm."



Chỉ nói với nàng cách phá giải mà thôi.



Lão đạo sĩ thối liếc nàng một cái: "Nếu như dạy cho con, con dám nói sẽ không tìm ta giở trò đùa quái đản không?" Với biểu hiện mấy năm trước của nàng thì nếu như học được Khống Mộng Yểm, ông sẽ không thể ngủ ngon giấc nữa.



Nghĩ tới đây, ông thật sự vì bản thân mà chua xót rơi lệ. Nuôi lớn tiểu ác ma này không hề dễ dàng, sửa đổi tính cách xấu kia của nàng cũng rất là cực khổ. Nhất định là nàng đã quên rồi, lúc nhỏ tính cách của nàng cực kỳ xấu xa.



Lâu Thất ho khan một tiếng, được thôi, nàng vẫn thật sự biết. Khoảng thời gian từ năm bảy, tám tuổi cho tới mười lăm tuổi, cuộc sống của nàng ngoại trừ nhiệm vụ ra thì chính là không biết mệt mỏi nghĩ cách để đánh bại lão đạo sĩ thối. Thích nhìn thấy dáng vẻ lão giơ chân, giơ tay không cách nào làm gì nàng, lúc đó nàng vẫn chưa biết giữa họ có quan hệ máu mủ. Nhưng mà trong lòng nàng, lão đạo sĩ thối sớm đã giống như phụ thân rồi.
Lâu Thất bĩu môi: "Ừm, người lấy thẻ ngân hàng bên này của con, con cũng sẽ không lo người chết đói." Thẻ ngân hàng của nàng để ở đâu, mật mã là gì, đã sớm nói với ông rồi, số dư trong đó cũng đủ để sống sung túc cả đời.



"Nhưng mà lần này có phải người cũng về với con không?" Vốn dĩ ông cũng là người bên kia, cũng không thể ở lại chỗ này mãi được.



Hiên Viên Lại lại cười gượng lắc đầu: "Người sử dụng bí pháp này không thể tự đưa mình đi được."



Lâu Thất bỗng nổi khùng: "Ý của người là người ở bên này, còn con về bên kia bơ vơ không nơi nương tựa sao?"



Lúc này Trầm Sát đang liều mạng chém giết cố gắng tiến tới Cầm Sơn, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.



Bơ vơ không nơi nương tựa, vậy hắn coi là cái gì?



Lâu Thất không biết những điều này, dù sao nàng cũng thấy khó chịu với Hiên Viên Lại.



"Trừ phi con tìm được sư phụ sư huynh của ta, bảo bọn họ cùng hợp lực, lúc có kẽ hở thời không thì kéo ta qua đó."



"Bọn họ ở đâu?" Lâu Thất nổi giận, ai biết sư phụ và sư huynh của ông ở đâu chứ? Hiện tại nàng cũng chỉ biết phụ thân của Hoa Vu Tồn, cũng không biết ông ta có còn sống trên đời nữa không, lão đạo sĩ thối lại không nói với nàng về những người khác...



Hiên Viên Lại đưa cho nàng một tấm bản đồ: "Nơi đó có chút nguy hiểm, trước đây ta không phải là không muốn cho con đi thám hiểm đâu..." Bây giờ xem ra, ngay cả Thần Ma Cốc nàng cũng tới rồi, thực lực quá cao, tới nơi đó chắc là cũng không vấn đề gì. Hơn nữa tính khí sư phụ vốn cổ quái, cho dù đưa ông tới, sư phụ cũng chưa chắc sẽ đồng ý, chỉ có thể dựa vào Lâu Thất tự tới thuyết phục sư phụ mới được. Tuy bọn họ là sư đồ nhưng đã lâu như vậy rồi, muốn kéo ông qua thì phải tổn hao tu vi nhất định, lão già kia chưa chắc đã đồng ý.



Lâu Thất mở ra, là một tấm bản đồ, nàng gấp bản đồ lại, đứng lên bước tới mở tủ lạnh, nhìn thấy bên trong đúng là có coca, mắt sáng lên, mở nắp uống ừng ực mấy ngụm, đã hơn nửa năm rồi, cuối cùng lại được uống coca, cảm động quá!



"Sao người con bẩn thế, đi thay quần áo đi, còn có chút thời gian." Nhìn thấy nàng như thế Hiên Viên Lại lại có chút đau lòng, lúc này lão mới nhìn thấy bùn đất trên người nàng.