Đế Vương Sủng Ái

Chương 403 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Vân Phong mỉm cười nhìn nàng: "Chẳng phải cô cũng có thể nhìn ra đấy sao?"



Lâu Thất thấy Vân Phong cứ thần thần bí bí, nàng không nói nhiều với hắn nữa, nàng nhìn sang thôn trưởng: "Thôn trưởng, chúng ta có thể nói chuyện một chút với ông không?"



Thôn trưởng nhìn họ, gật đầu, "Mời các vị qua bên này."



Lâu Thất vẫy tay với Vân Phong, sau đó đi theo thôn trưởng vào nhà. Trầm Sát nhìn Vân Phong, khẽ cau mày, nhưng không nói gì mà chỉ nói với nhóm Trần Thập: "Các ngươi ở lại."



"Vâng."



Đợi họ vào trong rồi, Lâu Tín đi qua chỗ Vân Phong, dùng khủy tay chọt vào hắn như thể hai người là hảo huynh đệ vậy, Lâu Tín nói khẽ: "Vân công tử nói thật đi, đến đây tìm gì vậy?"



"Hờ hờ." Vân Phong vui vẻ, ghé sát, cũng nói rất nhỏ: "Nếu tại hạ nói đến vì cô nương của các người, ngươi có tin không?"



Lâu Tín lập tức nhảy thụt lùi về sau: "Mượn dùng một câu cô nương bọn ta từng nói, ngươi được bọn khỉ mời đến làm trò à?" Thật đấy, Đế Quân đang ở đây, cưng à, đừng nói đùa như thế có được không? Sẽ mất mạng đấy!



"Làm trò là gì?"



Ặc, làm trò là gì?



Lâu Tín ngớ người ra một lúc rồi nói: "Đợi lát nữa ta hỏi cô nương của bọn ta rồi sẽ giải thích cho ngươi biết!"



Ở cách đó vài bước không xa, Trần Thập nhìn lướt qua họ, sau đó cau mày.



Ấn Dao Phong thấy thế bèn hỏi nhỏ: "Trần đại ca, các người rất thân với Vân công tử à?"



"Không thân." Mặt mày Trần Thập không cảm xúc.



"Hắn là bằng hữu của Đế Phi?"



"Không tính." Mặt mày vẫn lạnh lùng.



Ấn Dao Phong đảo mắt: "Trần đại ca, huynh ghét Dao Phong?"




Thôn trưởng cảm thấy lúng túng, lão nói: "Phụ mẫu của Tiểu Ngưu đã mất khi nó còn tấm bé, nó trưởng thành nhờ cơm trăm họ, nên..."



Nên nó biết bạc là gì.



"Nhóc muốn bao nhiêu bạc?" Lâu Thất hỏi.



Tiểu Nguy nghĩ ngợi, giơ một ngón tay lên, "Một lượng."



"Ta cho nhóc một trăm lượng." Lâu Thất cười.



Tiểu Ngưu kinh ngạc, "Cô nói thật?"



Một trăm lượng? Nhiều lắm đấy! Ngay cả nhà thôn trưởng gia gia cũng không có đến một trăm lượng bạc đâu!



Lâu Thất gật đầu, nói: "Nhóc thấy ta giống kẻ hay nói dối lừa con nít hay sao?"



"Được, ta dẫn các người đi! Đi liền bây giờ."



Tiểu Ngưu nôn nóng, muốn dắt họ đi ngay.



Trầm Sát vung tay lên, tất cả mọi người đứng dậy xếp hàng chuẩn bị xuất phát.



Lúc này, một giọng nói vang lên: "Không biết tại hạ có thể cùng đi với các vị không?"



Lâu Thất xoay đầu nhìn lại, không trả lời câu hỏi kia mà chỉ nói: "Chân mọc trên người ngươi." Nếu hắn muốn đi theo, chẳng lẽ họ còn phải trói lại không cho hắn đi à.



Trầm Sát nắm lấy tay nàng đi về phía trước, tiện thể liếc nhìn Vân Phong, lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng giở trò gì." Nếu không, chỉ dựa vào hành vi tặng hoa của hắn trước kia, Trầm Sát cũng đã muốn giết hắn rồi.



Vân Phong nhún vai, nói: "Tại hạ chỉ có hứng thú với dược liệu tốt."



Lâu Thất nheo mắt, sao nàng cứ cảm thấy động tác lúc nãy của Vân Phong lại trông giống của một người khác nhỉ?