Đế Vương Sủng Ái
Chương 406 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
"Bao nhiêu người đến đây?" Hắn đuổi theo, Ưng lập tức hỏi.
Hắn cũng nghe được giọng nói của đối phương, sợi dây đàn trong tim càng kéo căng ra hơn nữa.
Hồi đó mỗi lần Đế Quân phát tác sẽ không bước ra khỏi cửa, bọn họ sẽ sắp đặt đội quân ám vệ và thị vệ tổ Giáp bảo vệ căn phòng kia không để lọt một giọt nước nào cả, cũng chỉ là lần kia lên núi tình cờ gặp phải Lâu Thất, lúc đó nếu không phải mất mát quá nhiều người của tổ Giáp vẫn không tìm được Mê Hồn Hoa, Đế Quân cũng sẽ không đi ra ngoài vào khoảng thời gian đó.
Nhưng lần này không biết tại sao, Đế Quân rõ ràng đang bị trọng thương, vẫn đi ra đây cùng Lâu Thất.
Hắn đâu có biết được, Trầm Sát bị ảnh hưởng dư chấn lần rời khỏi đột nhiên kia của Lâu Thất làm cho sợ hãi, đến bây giờ có xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn muốn ở bên cạnh nàng.
"Ít nhất có khoảng trên năm mươi người! Đều là cao thủ!" Trái tim của Lâu Tín cũng hơi khít lại.
"Mau chạy."
Pằng pằng pằng, trái tim đập điên cuồng. Không phải nhịp đập tim cũng không phải hưng phấn, mà là lo lắng.
Bọn họ chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.
Thiên Ảnh không lên tiếng nữa, quay lưng với Trầm Sát tốc độ nhanh như sét chớp, bay vào hướng khu rừng.
Ưng đứng bên cạnh bảo vệ, cảnh giác nhìn tứ phía, Lâu Tín cũng nhanh chóng lau sạch vết máu trên mặt đất, nhưng trong mắt của cao thủ, đây chỉ là trò hi vọng kéo dài thêm một chút thời gian nữa thôi, muốn che mắt hoàn toàn của cao thủ, là điều không thể nào, dù sao thì có một chút mùi máu tanh bọn chúng cũng có thể ngửi thấy được.
Bọn họ chỉ hi vọng nhanh chóng gặp được Lâu Thất, cho dù Lâu Thất không ra tay, chỉ cần Đế Quân tiếp xúc được với nàng, thì hắn ta liền ổn định trở lại là được.
Nhưng bọn họ lại có vẻ mâu thuẫn, nếu lỡ như Đế Quân khôi phục trở lại, nhịn không được lại ra tay tiếp thì sao? Lâu Thất từng nói, tình trạng hiện giờ của hắn không tiện ra tay nữa, có khả năng sẽ bị chết.
"Đế Phi đi đâu rồi!"
Ưng ngoại trừ căng thẳng còn có chút nôn nóng không kiềm chế được.
Mấy chục người bao vây bốn người bọn họ, không có lỗ hỏng nào thoát ra được cả.
"Ha ha ha, lời đồn quả thật không sai, Đế Quân của Phá Vực bị trúng độc cổ không giải được, khi phát tác miệng không thể nói tay không thể động, đau đớn chết đi sống lại, như một con người vô dụng!" Nam nhân mày trắng bước ra từ đám người đó, nhìn quét qua người trên lưng của Thiên Ảnh, cười chậc chậc: "Thật là tội nghiệp quá đi, tội nghiệp! Vốn dĩ muốn lĩnh giáo một chút võ công của Đế Quân Phá Vực, bây giờ xem ra không được rồi, vậy đi, nếu các ngươi nguyện tự tay cho hắn một cái chết sung sướng, thì ta không hành hạ hắn, sao nào?"
Lời này nhận định rằng bọn họ không thể nào chạy thoát nữa rồi, thắng không được, mà còn bắt bọn Ưng tự ra tay giết Trầm Sát.
Hung hăng, tự cao. Nhưng tình hình trước mắt đích thực là bước đường cùng của bọn Ưng.
"Ngươi là con sâu thối chui ra từ cái lỗ cống nào? Miệng thối thì đừng có lên tiếng, nếu ngươi muốn tử tự, thì bổn vệ cũng hứa sẽ không hành hạ ngươi, sao nào?" Ưng lạnh lùng nói, đặt ngang kiếm đứng trước người Thiên Ảnh.
Thời gian hắn theo Trầm Sát lâu nhất, đương nhiên cũng có vài phần ngông cuồng như Trầm Sát, tuy đang lâm vào thế yếu, nhưng tuyệt đối không thua về mặt khí thế.
"Ưng đúng không? Niệm tình ngươi là nam tử hán, nếu ngươi giết Trầm Sát, bọn ta rất hoan nghênh ngươi gia nhập, thế nào?"
Ưng ngờ vực nhìn mày trắng, kế đó cười ha hả lớn tiếng: "Sao con mẹ ngươi! Bổn vệ không theo Đế Quân đàng hoàng, mà đi theo đám sâu thối không biết bò từ trong cống nào ra như bọn ngươi ư?"
Hắn mở miệng đóng miệng là con sâu thối, rốt cuộc khiến kẻ mày trắng hết nhịn được đen sầm mặt, tay vẫy vẫy, "Rượu kính không uống uống rượu phạt! Lên! Không chừa mạng nào cả!"
"Khẩu khí thật là to đó!" Lâu Tín cũng quát một tiếng, rút kiếm đâm sang kẻ địch đứng ngay bên cạnh.
Trong thoáng chốc, đao quang kiếm ảnh giao chiến nhau, tiếng leng keng xen lẫn sát khí, khu rừng ở lưng chừng núi có địa hình không bằng phẳng, cuộc tàn sát khốc liệt nổi lên cùng cơn gió núi rừng.
Đôi tay của kẻ đeo mặt nạ y phục trắng như xuyên hoa, xuyên qua một cách mỹ miều giữa dòng người sát thủ, nhưng những kẻ bị hắn tán vào mặt đều bị rạch ra một vết thương chảy máu, sau đó sự ngứa ngáy kinh hồn khiến động tác của bọn chúng phải chậm lại, và tự gãi vết thương của mình.
Vốn dĩ Ưng đang phòng hờ sự ám sát sau lưng của hắn, thấy vậy bèn yên tâm. Không cần biết mục đích của hắn là gì, chỉ cần lúc này không giở trò là được, là tốt rồi.
Hai cây kiếm dài đâm về phía của hắn bên trái lẫn bên phải, hắn lui ra sau, đằng sau có gió kiếm đột kích, kiếm chưa tới, hắn có thể cảm giác được kiếm khí đâm vào lưng của mình.