Đế Vương Sủng Ái

Chương 410 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Lúc này nam nhân mày trắng đã nhìn rõ ngũ quan của hắn ta, thấy là Trầm Sát, trong lòng của hắn mừng rỡ, liền bỏ lơ sự chấn động của nhát dao hồi nãy mà hắn ta mang đến, "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô lối ngươi lại ráng xông vào!"



Lời của hắn vừa dứt, bèn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân quét qua, trong mắt ngưng đọng sát ý, đôi mắt đó, là một màu đỏ ngầu vô tận! Và nhìn thêm vài lần, bèn cảm thấy đôi mắt trào máu như giếng máu, có thể diệt gọn con người tùy lúc, khiến người khác cảm thấy kinh khủng.



Bọn họ chưa bao giờ nghe nói Trầm Sát có dáng vẻ như thế cơ! Huyết đồng?



Âm thanh lạnh lùng của Trầm Sát vang lên: "Ngươi có biết địa ngục là gì không? Bổn Đế Quân bèn cho ngươi biết, địa ngục là như thế nào."



Giọng nói vừa dứt, thân hình đã như ma quỷ, liền vụt thân lao qua nhanh chóng. Đám cao thủ đó đột nhiên cảm thấy rùng rợn từ tận đáy lòng, mỗi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng không ai biết nên trốn thân vào nơi đâu!



Có kiếm khí, có sát khí, có mùi máu tanh nồng nặc, có bóng đen, chỉ là nhìn không rõ, đánh không trúng, mà bên cạnh bọn chúng luôn có người kêu la thảm thiết té ngã lăn lóc, bọn chúng chỉ nghe được tiếng leng keng của cây kiếm, như ác ma đang đoạt mạng.



Nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng thấy Trầm Sát động thủ nhanh chân bay ra ngoài một trượng, quay đầu nhìn cảnh tượng đó, khiến da đầu hắn căng cứng ra. Hắn chưa từng chứng kiến cảnh giết người như vậy, cây kiếm kinh khủng đó vừa ra là phải uống máu, và chiêu thức của Trầm Sát có thể gọi là điên cuồng, vốn dĩ chẳng thể gọi là chiêu thức gì cả, hắn chỉ là đang ngược sát. Một kẻ nghênh lên, hắn cầm kiếm đâm thẳng về phía trước, xem tốc độ như rất chậm, nhưng đối phương hoàn toàn không né được, bị một nhát đâm vào trái tim, Trầm Sát cầm chuôi kiếm, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng xoay chuyển cây kiếm, sau đó thả lỏng kiếm ra, một chưởng tung vào đít kiếm, cả cây kiếm bay xuyên qua trái tim của kẻ đó, tạo ra một lỗ hỏng máu!



Trầm Sát lướt qua cơ thể của hắn, giơ tay ra nắm, tiếp tục cầm chặt cây kiếm, trở tay không ngừng chém ra sau, phía lưng có kẻ đột kích thảm hét một tiếng, đầu óc bị tước đi một nửa nhỏ, óc não tràn cả ra ngoài.



Ngoan ngoan, đây là máy móc giết người hay sao.



Nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng run run, cảm thấy bản thân nên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, nếu không hắn thật sự phải chết ở đây cùng đám người này. Nghĩ xem hắn phong thái ung dung, nếu bị tước đi một nửa bộ não, thì thật là khó coi.



Trầm Sát không để ý nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng rời khỏi, hắn chỉ cảm thấy cơn nhiệt huyết trào dâng trong lòng đang cổ vũ, giết giết giết!



...



Cuối cùng Ưng và Lâu Tín đã tìm thấy người của mình, ở bên bờ vực, Trần Thập vừa lúc cõng Ấn Dao Phong lên tới, nhiều người nhào vào giúp đỡ, có người định đi đỡ Ấn Dao Phong, Trần Thập cảm nhận cô ta cương cứng cơ thể, cau mày né ra, "Ta thả cô ấy xuống được rồi."



Khóe miệng của Ấn Dao Phong nhếch lên nhẹ nhàng, tâm trạng bỗng trở nên tốt đẹp. Cô ta không thích nam nhân khác đụng chạm mình, Trần Thập thì...



Trần Thập vừa thả cô xuống, hai hình bóng phía sau bèn dìu nhau dắt tới.
Trong không gian hư vô, màn đen vô tận, trên không bay lượn lơ lửng nhiều tảng đá phát quang, đống đá kia tỏa sáng lấp lánh, nhìn trông giống ngôi sao sáng trên bầu trời.



Ở đối diện phía không gian hư vô, có một màn tỏa sáng màu vàng kim và màu xanh lá đan dệt lẫn nhau, nhưng đống sáng đó giống như bị một quả cầu to vô hình bao trùm lại, không chiếu rọi ra bên ngoài, dáng vẻ như vậy hiển nhiên là... đẹp không thể nào tả hết được.



Không tiếng động, không gió, tĩnh lặng, mênh mông khiến bọn họ nảy sinh cảm giác bản thân thật nhỏ bé.



Trương Tiểu Mẫn đi đầu khi nhìn thấy cảnh tượng này liền la lên trời đất ơi, sau đó thì bọn người Lâu Thất tiếp tục tiến lên, ai nấy cũng bị chấn động vô cùng.



Mặc dù trước kia Lâu Thất học cao hiểu rộng, cũng chưa bao giờ gặp qua chốn kì diệu như vậy, kì diệu đến nỗi nàng sững sờ hơn nửa ngày trời.



"Đế Phi, con tiểu dị thú kia biến đâu mất rồi?"



Lâm Thịnh Uy tự nhủ nói. Nơi bọn họ đang đứng chỉ là một giàn giáo nho nhỏ, đã không còn chỗ để đặt chân xuống nữa, xung quanh đều là hư không, con tiểu dị thú đó vốn dĩ không có chỗ nào để ẩn núp.



Lâu Thất nhìn ánh hào quang rực rỡ màu vàng xanh đang phản chiếu, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại.



Con tiểu thú đó, chắc chắn đã vượt qua hư không này, qua bên đó rồi. Chỉ là, phải làm sao mới qua bên kia được? Nàng lại nhìn lướt đống đá phát quang đang bay lơ lửng ở trên không, sự sắp đặt của các tảng đá không theo thứ tự, có hai tảng rất gần nhau, có khi cách rất xa mới có tảng thứ hai, nếu đạp lên những tảng đá này để đi qua bên kia, bỗng trước mặt có tảng đá cách thật xa thật xa thì sao?



Vả lại, nàng cũng chưa dám khẳng định, những tảng đá kia có đạp lên được hay không.



Lỡ như té xuống dưới, thì dưới hư không đó rốt cuộc có cái gì, không ai rõ.



"Đế Phi, bây giờ chúng ta nên tiến hay nên lùi?"



Lâu Thất quay đầu nhìn Trương Tiểu Mẫn đã lên tiếng, nhìn thấy sự tham lam lóe qua trong đáy mắt của hắn.



Nàng khẽ chớp đôi mắt.