Đế Vương Sủng Ái
Chương 42 :
Ngày đăng: 14:12 19/04/20
“Cô nương nào?”
Lâu Thất thực sự không biết trong Cửu Tiêu điện này còn có cô nương nào không phải là đám muội muội kết nghĩa của Trầm Sát nữa.
Nhị Linh đang muốn giải thích thì đột nhiên nghe được tiếng Thiên Nhất vang lên: “Lâu cô nương, có Lan cô nương và Thái Chi cô nương muốn gặp cô.”
Nhị Linh nghĩ thầm, đến rồi, thật là trùng hợp, nàng vừa nhắc đến mấy người họ thì họ liền tới rồi.
Lâu Thất lại có chút hứng thú, hai ngày nay nàng bị nuôi giống như heo vậy, ngày ngày hết ăn lại ngủ. Thực ra, không khí ở chỗ này tốt hơn hiện đại nhiều, nói theo bọn họ hay những võ hiệp ở đây thì nhất định sẽ là linh khí ở đây dồi dào, hoặc có thể là nước ở đây tốt hơn, cho nên tốc độ khôi phục của nàng cũng nhanh hơn khi ở hiện đại.
Lúc trước ở hiện đại nàng cũng đã thử hai lần, một lần suýt nữa mất luôn cái mạng, còn một lần thì phải dưỡng thương hơn một tháng, suốt tháng đó đều phải nằm trên giường, rồi uống đủ loại dinh dưỡng, khó khăn lắm mới phục hồi lại được.
Nhưng ở đây thì khác, chỉ sau ba ngày mà nàng đã hồi phục được năm, sáu phần, đoán chừng chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là sẽ khôi phục hoàn toàn.
Cô nương trong Cửu Tiêu điện này, nàng vẫn chưa từng nghe nói đến. Có điều các nàng lúc trước không đến, giờ lại đột nhiên tìm nàng, không biết có chuyện gì đây.
“Thiên Nhất, ta có quyền cho các nàng vào không?” Lâu Thất biểu hiện nàng rất tôn trọng quy củ, thấy chưa, ta còn muốn hỏi quyền hạn của mình trước rồi mới nói tiếp đó.
Thiên Nhất cúi thấp đầu, cung kính nói: “Bây giờ Lâu cô nương đã nắm trong tay Tam Trùng điện, đương nhiên là có quyền rồi.”
“Lâu cô nương, cô thực sự muốn gặp họ sao?” Nhị Linh vốn muốn gọi thẳng tên nàng, nhưng từ sau khi Lâu Thất được làm đại thị nữ bên người Trầm Sát, thì nàng ta cũng không dám gọi như thế nữa. Dù thân phận của họ đều là thị nữ, nhưng địa vị của thị nữ Tam Trùng điện vẫn cao hơn thị nữ Nhị Trùng điện, huống chi nàng còn là đại thị nữ thân cận nữa.
“Sao? Ta không được gặp à?” Lâu Thất uống ngụm canh cuối cùng, cầm khăn tay thấm nước ấm lau miệng, sau đó đứng lên lười biếng duỗi người một cái.
“Tính tình của mấy vị cô nương kia có hơi...” Nhị Linh muốn nói lại thôi.
Lâu Thất “a” một tiếng: “Đùa rất vui đúng không, không sao, dù sao thì cũng phải gặp, tốt xấu gì giờ ta cũng là đại thị nữ Tam Trùng điện, nếu ngay cả các nàng cũng không biết thì sau này còn lăn lộn thế nào được nữa.”
Lâu Thất ở bên này nghiến răng nghiến lợi, bên kia, bốn vị mỹ nhân cũng đang âm thầm cắn răng.
“Nghe nói đây là do chính Đế quân hạ lệnh. Hơn nữa, trên yến hội lần này, vị trí của bốn người chúng ta còn do Lâu cô nương sắp xếp nữa.” Diêu Thủy Nhi lại nói tiếp.
“Ta sắp xếp?” Lần này, Lâu Thất càng mắng lợi hại hơn. Chết tiệt, muốn tìm việc cho nàng làm à, nàng vốn dĩ không muốn làm việc này được không hả?
“Lâu cô nương, tuổi tác của chúng ta cũng tương đương nhau, nếu cùng ngồi một chỗ thì sẽ có nhiều chuyện để nói hơn. Cô nói có đúng không?” Diêu Thủy Nhi nói ra mục đích mà họ đến đây.
Hóa ra là đến đây lấy lòng nàng để có được một vị trí tốt à!
Đúng là hết nói nổi!
“Chuyện này để ta thương lượng với Đế quân vậy. Ta rất ngốc, chuyện này ta không làm được đâu. Tuyết vệ đại nhân có vẻ rõ ràng hơn, hay là các ngươi đi tìm hắn hỏi đi.”
Mấy người đang nói chuyện với nhau, chỉ có Lan Ý vẫn luôn không biết nói gì. Đúng lúc này, cuối hành lang, Trầm Sát đang bước từng bước đi đến.
“Đế quân đến rồi.” Diêu Thủy Nhi kêu lên.
Bốn người đều đồng loạt xoay người, đồng thời cũng âm thầm chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, bày ra nụ cười đẹp nhất, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Đế quân.”
Mấy người này sao lại ở đây?
Ánh mắt Trầm Sát liếc nhìn Lâu Thất một cái, Lâu Thất nhún nhún vai.
“Đứng lên đi.” Trầm Sát nhàn nhạt nói một tiếng. Hắn đang muốn đi qua người các nàng vào trong thì Lan Ý thừa dịp đứng dậy, thoắt một cái đột nhiên thân thể mễm nhũn ngã về hướng Trầm Sát.