Đế Vương Sủng Ái

Chương 420 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


"Keo kiệt quá!" Lâu Thất lẩm bẩm trong miệng, rồi đưa một quả lên miệng: "Vậy chàng cũng không ăn sao?"



"Bổn Đế Quân nói là hái cho nàng ăn, chớ co nhiều lời." Trầm Sát liếc sang Lâu Thất.



Lâu Thất xùy một tiếng rồi tự mình cắn một miếng. Quả thật quả này rất nhiều nước, vì ngọt.



Khi đang định khen một tiếng thì một bóng đen phủ lên, đôi môi hắn kề lên môi cô đầy nóng bỏng. Hắn cắn lấy một miệng nhỏ trong miệng cô, cảm nhận sự ngọt ngào.



"Ứ..."



Lâu Thất thở hổn hển. Con tim cô đập rộn ràng.



Tâm trạng của Trầm Sát rất vui, nói nhẹ với cô



"Ngoan nào, đừng giận ta" Hắn đưa tay lên xoa khuôn mặt cô.



Lâu Thất quả thật có chút hờn giận hắn. Rõ ràng là bảo không ăn, cho cô ăn hết. Thế mà lại chơi trò chơi nhân tình này với cô.



Lâu Thất mặc dù cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Thế nhưng cô đã nhận nhiệm vụ từ bé, tiếp xúc toàn những hạng người không tầm thường, tinh khôn tài giỏi hơn người. Cùng với sự dạy dỗ của lão đạo sỹ thôi, vì thế cô tự thấy mình đã qua cái tuổi trẻ trâu nghịch ngợm từ bao giờ. Với cô, thì đến ngay Trầm Sát dù lớn hơn cô vài tuổi cũng chỉ là một lão quái nhỏ.



Đương nhiên, cô không thừa nhận khi nãy đã bị người đàn ông này áp đảo.



Thế nhưng cô cũng chẳng giận được lâu vì nụ cười của hắn đã khiến cô mềm lòng.



Từ lâu Lâu Thất đã hiểu cô không thể cưỡng lại nụ cười của Trầm Sát. Khi không cười anh ta lạnh lùng như băng đá, một ánh mắt nhìn cũng đủ làm người khác thiệt mạng. Thế nhưng một khi hắn cười thì trái tim cô lại như tan chảy, đạp rộn ràng hơn



"Quá đáng!" Không hiểu sao câu nói này của cô lại điệu đà như thế. Khiến người hắn như đang nóng bừng lên, chỉ muốn lao tới đè ngay cô ta ra mặt đất.



Hắn ôm cô chặt vào trong lòng rồi nói: "Thất Thất, nàng nói cho bổn Đế Quân nghe, nay nàng đã là Đế Phi của ta, bổn Đế Quân ta sao vẫn còn phải phải chịu đựng thế này?"



Lâu Thất sững người trong giấy lát, cô hiểu ý của hắn là gì, cô đỏ mặt.



Quả thật cô lo sợ Trầm Sát lúc này sẽ bất chấp tất cả. Cô liền nói: "Chẳng phải chàng còn chưa giải xong tuyệt mệnh cổ trong người sao. Nếu như thế liệu có ảnh hưởng gì không?"




Chỉ có điều hắn lại không nghĩ tới cái tên tiểu tử Trương Mệnh này lại xuất hiện. Thế nhưng dù Trương Mệnh là người thế nào, sự thực ra sao thì hắn cũng chẳng them quan tâm.



Nghe phân tích như thế, Lâu Thất nói: "Nhưng chàng không sợ Đông Thanh và Bắc Thương liên minh hay sao? Chẳng phải Đông Thời Ngọc và Bắc phù dung sắp lấy nhau hay sao?"



"Lấy nhau ư, không có chuyện đó đâu " Trầm Sát bình thản đáp lời.



Lâu Thất thấy tò mò hỏi "Chàng định làm gì?"



Trầm Sát tuyệt đối không phải là kẻ tàn bảo, lấy võ công áp chế người khác. Nếu không hắn sao có thể thu nạp được nhiều thủ hạ như thế này, sao có thể ngồi lên vị trí hiện nay, khiến đến cả Đông Thời Ngọc còn phải kiêng nể.



Thế nhưng câu trả lời của hắn khiến Lâu Thất suýt ngã ngửa.



"Đơn giản nhất, đó là giết Bắc Phù Dung"



Hả?



Được rồi, dù sao cũng là một cách thô bạo nhưng đơn giản nhất.



Chỉ là lúc này Trầm Sát và Lâu Thất đều không biết rằng, có người cũng đang suy nghĩa giống họ, hơn nữa đã ra tay làm chuyện đó rồi.



Bắc Thương, Hoàng Đô



Trên các con đường chính tại Hoàng Đô, người qua lại vô cùng tấp nập,



Ở đoạn giữa con đường lớn, hai bên đường là những cửa tiệm cao ba tầng vô cùng xa hoa lộng lẫy. Những nơi như thế này chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể sở hữu. Ở đó là quán rượu, là ngân trang...



Lúc này đã gần hoàng hôn, trên một gian phòng tầng hai của một tửu lầu, một bóng người thò qua cửa sổ đã mở, nhìn về phía cuối đường.



Căn phòng này có khoảng mười người đang ngồi, người nào cũng thân hình cao lớn, thân thủ gọn gàng. Ánh mắt họ rất có thần, đứng thẳng đứng, đó hoàn toàn không phải là nhưng công tử phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Những người này trông có vẻ từng trải.



Ngồi ở vị trí đầu tiên là một người đàn ông khoảng hai hai, hai mươi ba tuổi, mặc trang phục màu xanh, bó gọn gàng, trông khá tuấn tú. Thế nhưng đôi mắt đen rậm, khiến người này trông khá lanh lợi. Trên cổ có một vết sẹo khá sâu, loằng ngoằng như hình con rắn kéo dài tới tận cằm, lên sát miệng. Người khác nhìn vào liên thấy kinh hãi.