Đế Vương Sủng Ái
Chương 429 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Cuối cùng mưa cũng tạnh, trước cửa tiệm vàng có một chiếc xe ngựa dừng lại, hai nha hoàn xuống xe, sau đó đỡ một tiểu thư bước xuống, đi vào trong tiệm.
"Chưởng quỹ, ngươi hãy bỏ các món đồ mới nhất của tiệm các ngươi ra cho tiểu thư nhà chúng ta xem." Một nha hoàn lớn tiếng nói.
"A, tới liền."
Chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười chạy đi lấy đồ.
Nha hoàn sững người, nói với tiểu thư nhà mình: "Tiền chưởng quỹ này hôm nay cứ như thể không quen biết chúng ta! Chúng ta là khách hàng đầu tiên khi ông ta mở tiệm, lại là khách quen."
"Đúng vậy, ông ta nhìn chúng ta cứ như nhìn người xa lạ vậy."
Tiểu thư kia lắc đầu: "Không sao."
Việc này họ cũng không để bụng, vì mấy món trang sức mà Tiền chưởng quỹ lựa chọn cho tiểu thư lần này rất thích hợp với nàng ta, điều này khiến tiểu thư rất vui, dùng một số tiền lớn đều mua đồ sau đó vui mừng về nhà.
Tiền chưởng quỹ cầm chặt ngân phiếu trong tay, khóe miệng nở nụ cười cứng đơ.
"Tiền bạc, thân phận, tất cả đều không thành vấn đề. Nghe ngóng tin tức sao có thể có vấn đề được? Công tử nhất định sẽ thưởng cho ta."
Tiền chưởng quỹ, chỉ có da mặt này là của Tiền chưởng quỹ thật sự, thực ra chính là Thúy Nhi đóng giả.
Lúc này cô ta nhìn thấy có người vội vã tới trưởng cửa phủ thành chủ, gõ cửa vài cái, một lát sau có người ra mở cửa đón hắn ta vào.
Sua một canh giờ người đó lại đi ra, vừa hay đi về phía bên này, nhưng đích đến là cửa hàng tạp hóa ở bên cạnh. Thúy Nhi thấy hắn đi qua cửa lập tức vội gọi: "Huynh đài, có thể vào đây ngồi một lát không, ta muốn nghe ngóng chút tin tức!"
Người đàn ông đó nhìn rất khí khái, bước đi vững vàng, ánh mắt chính trực, rõ ràng là một người lính, hơn nữa cũng có chút chức vị.
Hắn ta nhìn thấy Thúy Nhi lập tức ngờ vực: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
"A..." Lâu Thất bị đẩy lùi lại hai bước, ôm trán mặt mũi nhăn nhó.
Cái quỷ gì vậy, tại sao lại có thứ gì đó giống một lớp lồng phòng hộ ở đây? "Lão đạo sĩ thối, lão có nghe thấy tiếng của con không?"
Lão đạo sĩ thối ngẩng đầu lên nhìn về phía của nàng, Lâu Thất vui mung, lập tức vẫy tay gọi ông ta nhưng phản ứng tiếp theo của lão đạo sĩ thối khiến nàng ỉu xìu.
Ông ta cúi đầu xuống như thể không nhìn thấy gì.
Chết tiệt.
Lẽ nào Tây Phi Hoan lừa nàng? Khống Mộng Yểm cô ta dạy cho nàng là sai? Còn nói mình đã cải tiến, ngược lại đã sai rồi?
Nếu như là vậy thì đúng là khốn kiếp.
Nàng đang nhíu mày nghĩ cách thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một vòng xao động, giống như sóng nước trong suốt. Nếu không phải ở góc độ đó có mây mờ màu trắng, lại có ánh sáng chiếu qua, nàng thực sự không nhìn ra.
Lâu Thất lập tức hiểu ra, đây chính là lồng phòng thủ vô hình mà ban nãy nàng đụng vào. Nhưng trong giấc mơ nàng kiểm soát sao có thể xuất hiện thứ mà nàng không biết?
Sao nàng lại có cảm giác không ổn thỏa?
Lúc này, Trần Thập cũng nhìn thấy mí mắt Trầm Sát khẽ động đậy, như thể sắp tỉnh dậy. Hắn vốn đang mừng nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện ra đó không phải là biểu hiện sắp tỉnh mà là đang run rẩy! Hắn run rẩy không giống với người run vì lạnh, da hắn đang run rẩy! Mí mắt run lên, ra mặt run lên, nhưng người thì càng lúc càng cứng ngắc!
Tình hình này thật quái dị.
Đây chắc là bất thường mà Lâu Thất nói chăng?
Trần Thập quay đầu lại định gọi Lâu Thất, nhưng thấy Lâu Thất kêu lên một tiếng, khóe miệng rớm máu.