Đế Vương Sủng Ái

Chương 455 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Đợi Hỏa giật mình tỉnh táo lại, hắn phát hiện ra mình cứ thế mà ôm A Mộc thật chặt, một tay đã luồn vào trong cổ áo của cô nàng, bàn tay to lớn thô ráp đang tỉ mỉ xoa nhẹ lên bờ ngực mềm mại, mà lưỡi của hắn đã chui vào trong đôi môi đỏ ấy, quấn lấy lưỡi đinh hương của nàng.



Ầm một tiếng, trong đầu hắn trống rỗng.



Sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!



Hắn trước giờ không phải kẻ say mê nữ sắc, đa phần nữ nhân thảo nguyên đều rất hào sảng, ở thảo nguyên lâu như vậy, bởi sự dũng mãnh của mình, không ít nữ nhân chủ động nhào vào lòng hắn, nhưng hắn đến một người cũng không chạm vào. Bởi trong lòng có dự định, hắn muốn sau này phải đường đường chính chính tìm một nữ nhân dịu dàng hiền hậu, hợp ý hắn thành thân, an ổn mà sống. Nữ nhân kia cần phải có cái hông đầy đặn, để dễ sinh nở, đẻ cho hắn ít nhất ba đứa con trai mập mạp, bởi hắn là cô nhi, từ nhỏ đã mong muốn về sự náo nhiệt mà ấm áp của cuộc sống gia đình.



Sau khi thành thân, thê tử của hắn có thể ở nhà chăm lo gia đình, đế lúc hắn cùng chủ tử liều mạng đánh chém trở về, vừa vào nhà liền có cơm nước nóng hổi, thơm phức chờ mình.



Lúc rảnh rỗi không cần ra ngoài, hắn sẽ ở trong sân luyện võ, còn nàng ở sương phòng ngồi thêu thùa bên ô cửa sổ.



A Mộc không phù hợp yêu cầu của hắn.



Vóc người nàng nhỏ nhắn, nhưng trước ngực lại đẫy đà, thế nhưng dáng vẻ vẫn rất tinh tế, quan trọng nhất là, nàng mới mười bốn mười lăm tuổi, trong mắt hắn nàng vẫn còn trẻ con.



Coi như hắn cưới nàng, nàng cũng chưa thể sinh con, chính nàng còn chưa trưởng thành. Hơn nữa nàng cũng không biết nấu cơm, không biết may vá y phục. Hắn không tưởng tượng, nếu hắn cùng nàng thành hôn, bản thân trừ làm cha làm huynh, thì còn làm gì nữa?



Đây không phải điều hắn mong muốn.



Thế nhưng hắn lại làm ra chuyện này với nàng. Hắn nhiệt tình hôn lấy, còn thân mật sờ soạng thứ đẫy đà của nàng.



Đây là chuyện chỉ có phu thê mới có thể làm!



Hỏa kinh hãi liền muốn đẩy nàng ra, thế nhưng hắn vừa cử động, A Mộc liền chủ động bắt lấy tay hắn, không cho hắn rút tay từ quần áo nàng ra, nàng rụt rè, xấu hổ, thanh âm như muỗi, "Hỏa đại ca, A Mộc nguyện ý..."



"A Mộc..."



Hỏa dùng sức, rút tay ra, lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với nàng, "Ta, có lỗi với muội..." Trong lúc nói, đầu hắn vẫn còn đang hỗn loạn, bản thân hắn cũng không rõ ý mình là gì, xin lỗi là vì biết bản thân lỗ mãng và thất lễ, tóm lại nên nói xin lỗi, như vậy đúng không?
Một con bướm hoang nho nhỏ, đây là lời gì chứ?



"U U!"



Dường như U U cũng rất buồn bực, không nghĩ tới mình mới một chiêu đã bị Ngọc Hồ Điệp đánh, toàn thân đều xù lông lên, chân sau đạp một cái, vọt lên cao, lại mở miệng cắn Ngọc Hồ Điệp, đồng thời chân trước cũng bổ đến.



Tốc độ của nó nhanh như thiểm điện, theo lý mà nói, Ngọc Hồ Điệp hẳn không thể tránh thoát mới đúng, thế nhưng con bướm lại linh hoạt mà tránh được.



Kế tiếp chính là trận chiến giữa một bướm một hồ, ngươi tới ta đi, kẻ nào cũng không nhượng bộ không sợ hãi, những người ở đây chứng kiến đều trừng mắt há miệng.



Cuối cùng U U cũng không thể cắn trúng Ngọc Hồ Điệp, nhưng Ngọc Hồ Điệp cũng không tốt hơn, mệt mỏi không chịu nổi, vỗ cánh cũng có vẻ vô lực.



Lâu Thất nào có quan tâm, thật nhanh chóng cầm túi phủ xuống thân nó.



Trầm Sát lắc đầu: "Lợi dụng người gặp nguy mà hôi của."



"Sai, chàng nên nói lợi dụng bướm gặp nguy mà hôi của, nó cũng không phải người." Lâu Thất nhíu mày, buộc chặt miệng túi.



"U U!" U U thấy nàng bắt được Ngọc Hồ Điệp, dường như rất hưng phấn, nhảy đến bên người nàng chạy quanh. Lâu Thất nghi ngờ: "Ngươi muốn ăn con bướm này?



U U nghe vậy càng hưng phấn hơn.



Lâu Thất rất khó hiểu, Tử Vân Hồ ăn Ngọc Hồ Điệp có ích lợi gì? Nàng sợ U U thật sự đến ăn vụng, liền nghiêm mặt nói: "Thứ này hữu dụng với ta, không cho phép ngươi ăn vụng."



U U nhất thời có phần mất mát, ủ rũ cúi đầu rên rỉ bên chân nàng.



Trầm Sát lại vui vẻ, gật đầu nói với nàng: "Không sai, nàng nên như vậy, mọi việc đều phải đặt bổn Đế Quân lên trên cùng."