Đế Vương Sủng Ái
Chương 470 :
Ngày đăng: 14:18 19/04/20
Lâu Thất phát ra vài tiếng ưng kêu, dùng nội lực truyền tới nơi xa.
Thực ra nàng cũng chẳng yếu ớt tới mức cần họ bảo hộ như vậy, thế nhưng vì giờ Trầm Sát không thể tách ra khỏi mình, hơn nữa nàng cũng không hiểu biết về cơ quan nhiều như hắn, dứt khoát giao bản thân cho hắn, chỉ nằm trong lòng hắn đợi Đại Bạch tới. Hiếm lắm nàng mới không phải nhọc lòng như vậy, được người khác bảo vệ, bỗng chốc liền cảm thấy rất thú vị.
Đối phương tuyệt đối không hề nghĩ tới, sát cục đã được bố trí thiết đặt lại để nàng cảm thấy rất thú vị, nếu như biết chắc sẽ không thể không thổ huyết vài trận.
Mà sắc mặt của Trầm Sát lại càng ngày càng khó coi.
Đợi Đại Bạch bay tới, mấy người mau chóng bay lên, người đang ẩn trong rừng muốn ra ngăn cản cũng chẳng kịp, chỉ có thể nhìn Đại Bạch nhẹ nhàng mang họ bay đi, nghiến răng ken két.
"Mau trở lại bẩm báo với Đại soái và sư gia, kế hoạch thất bại, xin ý kiến hỏi xem có thực thi kế hoạch thứ ba hay không!" Một giọng nói âm trầm vang lên trong khu rừng.
"Vâng!"
Mấy người Trầm Sát vừa về tới doanh trướng, vội vã vào doanh trướng, Trầm Sát cho triệu Ưng và các tướng sĩ tới trướng nghị sự, lâu Thất cũng đã có ý tưởng đẻ trị căn bệnh này.
Đã tim ra được ngọn nguồn, chỉ cần cách ly những binh sĩ mắc bệnh trước, tạm thời không nổi lửa nấu cơm sẽ không có thêm bệnh nhân nào mới.
Nàng đem vài sợi thép chứa cổ trùng kia về nghiên cứu nửa canh giờ, đột nhiên nghĩ tới U U. U U rõ ràng là có thể cảm giác được mầm bệnh này, vậy thì có thể nào, nó khắc chế được mầm bệnh này không?
"U U qua đây."
Nàng vẫy tay với U U, Y Y dường như đang sợ hãi nhìn nàng một cái, lại lui về sau hai bước. Lâu Thất ngây ra, đột nhiên cảm thấy biểu hiện này của U U tựa như lần trước, khi Tiêu gia nói phải đúc thần binh, cần máu của U U, sau đó nàng chuẩn bị để lấy máu nó.
Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng rút Phá Sát ở bên hông ra, giơ giơ về phía U U, quả nhiên U U đáng thương vô cùng co quắp người lại, lui vào trong góc.
"Cũng chẳng có gì lạ, nếu như hắn ta không có năng lực, sư gia kia sao có thể nguyện theo hắn chứ." Trầm Sát lạnh nhạt nói.
Lời này của Cao Ngọc Hổ cũng là có ý kinh sợ, lộ ra bản lĩnh thực sự của hắn, muốn người ta biết khó mà lui. Có điều, chắc chắn hắn vẫn chưa nhìn rõ được người mà bọn họ trói ở dưới là ai.Trầm Sát đang muốn đáp lời, Lâu Thất đã vỗ vỗ vai hắn nói, "Không cần chàng, để ta."
Nàng chớp chớp mắt, cũng dùng nội lực truyền âm xuống dưới.
"Này, có phải là lão già Cao Ngọc Hổ không? Chúng ta có lòng tốt đem con gái ngươi về nhà, ngươi đối xử với ân nhân như vậy sao?"
Lời này vừa dứt đã khiến đám người Cao Ngọc Hổ phía dưới chấn động không thôi, nội lực của Lâu Thất cũng chẳng thua kém gì hắn, hơn nữa còn cố ý làm âm thanh vang vọng ra xa, khiến ai ai cũng phải nghe thấy.
Cao Ngọc Hổ ngưng thị lực nhìn kỹ người bị treo ở giữa không trung, khó khăn lắm mới nhận ra từ thân hình và dáng mặt, sắc mặt liền đại biến ngay lập tức.
"Anh Anh!"
Cao phu nhân cũng vừa lúc ra ngoài, nghe thấy câu này liền mềm nhũn cả hai chân, "Lão gia, người nói gì vậy? Đâu là Anh Anh cơ?"
Ngẩng đầu nhìn thấy người bị trói dưới thân bạch ưng bay qua bay lại, bà liền ngất ngay ra. Có lẽ là do mẫu nữ liên tâm, tuy bà không nhìn rõ, thế nhưng vẫn nhận ra được con gái của mình.
"Rốt cuộc là ai!" Cao Ngọc Hổ vội vàng cho người đỡ phu nhân vào, đồng thời lạnh mặt đáp, "Mời Tố sư gia ra đây! Chuẩn bị cung tiễn!"
Ông ta muốn bắn rớt con ưng kia!
Vì họ cố tình để Cao Ngọc Hổ có thể nhìn thấy Cao Anh Anh, vì vậy nên mới không bay quá cao, nằm trong tầm bắn.