Đế Vương Sủng Ái

Chương 477 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Sắc mặt của Trầm Sát bỗng dưng tối sầm lại.



Lâu Thất hơi vô sỉ huýt sáo, “Chỗ cư trú cho khách của Vấn Thiên Sơn thật là nhiều quá đi!” Người ta phu thê mà còn chia ra mỗi người một phòng.



Đối phương đương nhiên nghe hiểu ý cười cợt của nàng, nhưng chỉ cúi thấp mắt xuống, hơi run rẩy thân thể. Thực sự khí nén của Trầm Sát quá kinh người, khiến bọn họ sắp chịu đựng hết nổi rồi.



Lâu Thất than thở, hỏi: “Dắt bọn ta đến Thanh Dật Cư.”



Nàng không cần suy nghĩ cũng biết, việc này chắc chắn là sự sắp đặt của Nạp Lan Họa Tâm, phu phụ của Thu tam trang chủ đâu có chia tách mỗi người một phòng đâu.



“Mời Đế Phi theo nô tỳ đến Lan Trần Cư…” Thị nữ kia vẫn không cam tâm.



Lâu Thất cười lạnh một tiếng, “Ngươi muốn chết bổn Phi không cản ngươi.”



Thị nữ kia liền sợ hãi lui ra.



Hỏa cau mày, nhìn về hướng cao nhất trên núi những đình đài lâu các kia, Nạp Lan Họa Tâm… cô ta sẽ gây ra những việc gì nữa đây? Mấy ngày trước hắn đã được nghe kể những câu chuyện trong khoảng thời gian không có hắn ở đây, chủ yếu là những sự việc liên quan đến Lâu Thất, bởi vì hắn không hiểu rõ về mối tình giữa chủ tử và Lâu Thất, cho nên nhắc đến những chuyện này sẽ có dính líu đến Nạp Lan Họa Tâm.



Lần này, hắn cũng muốn xem thử, Nạp Lan Họa Tâm có độc ác như rắn bò cạp không, hồi đó bọn họ đều ủng hộ Nạp Lan Họa Tâm làm Hậu, nhưng nếu cô ta mang tâm địa của một con rắn độc, bọn họ tuyệt đối không cho cô ta nửa phần cơ hội.



Bây giờ xem ra, bọn họ vừa đến, Nạp Lan Họa Tâm liền giở trò rồi.



Hỏa có chút lo lắng, nói với Trần Thập: “Phải bảo vệ kĩ cho Đế Phi.” Dù sao thì ở đây cũng là Vấn Thiên Sơn, bọn họ chỉ đến có nhiêu đây người, chỉ sợ đối phương xuất chiêu khiến bọn họ không có sức lực chống đỡ nhiều lần.



Trần Thập rất bình tĩnh nói: “Cô nương rất lợi hại.” Cho nên không ai hãm hại được nàng đâu, và lần này nàng đến đây có sự chuẩn bị đầy đủ. Hắn cũng muốn xem thử, Nạp Lan Họa Tâm kia có phải chán sống rồi không.



Bọn họ đều di chuyển đến Thanh Dật Cư.



Thanh Dật Cư cần phải đi lên trên thêm chút nữa, gần tiếp cận ngọn núi, càng về trên, nghĩa là thân phận càng tôn quý. Và giữa đường bọn họ đi ngang qua Lan Trần Cư, đó chỉ là một chỗ ở nho nhỏ cho khách, và còn là một góc xa xôi vắng vẻ âm u, nếu không vì ánh mắt của bọn họ mạnh mẽ nhìn kĩ, thì thật không biết đó là phòng khách được sắp xếp cho một Đế Phi của một nước ở. Căn phòng nhỏ nhoi kia, cả sân vườn cũng chả có, sao giống hệt các tiểu di nương không đắc sủng ở các nhà đại phú đại quý vậy.



Đây là sự đánh mặt trắng trợn, ức hiếp người quá đáng.




Nói xong, lại ẵm nàng lên, đi vào phía bên trong.



Lâu Thất sững sờ, giận dữ liếc lấy hắn, cơn giận khi nãy vừa tan biến, hắn chẳng phải đang khích dậy thêm lần nữa chứ? Định lên tiếng, thì bị hắn ấn ngồi trên chiếc ghế trang điểm, hắn giơ tay điều chỉnh chiếc gương về phía của nàng, tựa sau lưng nàng, như ôm cả con người của nàng vào lòng, thì thầm bên tai: "Nhìn."



Trong gương không chỉ có khuôn mặt đang đỏ bừng bởi nụ hôn vừa rồi của nàng, mà còn có đôi mắt sâu sắc dung nhan tuyệt đỉnh của hắn.



"... Người nữ nhân xinh đẹp nhất, và người nam nhân xứng đôi với nàng ấy nhất."



Nghe câu nói này của hắn, Lâu Thất cuối cùng nhịn không nổi cười phụt thành tiếng, "Đế Quân, mặt mũi của chàng đâu?"



Nàng thật không thể tưởng tượng được, Đế Quân đại nhân lạnh lùng như vậy, mà còn biết nói lời ngon ý ngọt, điều này khiến nàng cảm thấy có chút không hài hòa, nhưng không thể phủ nhận, nàng như một nữ sinh vừa chớm nở mối tình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.



Không có cách chữa nữa rồi, nàng hoàn toàn hết cách chữa rồi.



Nàng quay người lại, đối mặt với hắn, giơ tay nắm lấy cổ áo của hắn. "Bây giờ có nói hay không, lúc đó có phải chàng hứa hẹn cô cô của Tố Lưu Vân điều kiện làm nhục quyền lợi của quốc gia gì không?"



Sắc mặt của Trầm Sát có chút bất lực, "Trong mắt của bổn Đế Quân lúc đó, chuyện đó thì có là gì, cho nên đã hứa hẹn với bà ta."



"Cho nên, là cái gì?"



"Bổn Đế Quân nói rồi thì nàng không được quậy phá."



Lâu Thất liếc hắn: "Có thể nói được chưa?"



"Bà ta hi vọng bổn Đế Quân sau này có thể sinh ra một huyết thống với bất kì nữ nhi nào đó của Tố gia, và nữ nhi của Tố gia, trước kia, bổn Đế Quân cảm thấy… chỉ có Tố Lưu Vân…"



Trầm Sát nói xong liền cảm thấy bầu không khí trong phòng bỗng dưng thấp nén đến đáng sợ, quả nhiên giống hệt với sự giận dữ trước kia của hắn.



"Đế Quân đại nhân cảm thấy, nữ nhi của Tố gia, Tố Lưu Vân có thể tiếp nhận được hay sao? Chàng cảm thấy có thể lựa chọn cô ta làm đối tượng thực hiện lời hứa trước kia sao? Cho nên, luôn có sự bao dung rộng lượng đối với cô ta?" Lâu Thất lạnh lùng, cười cợt nhìn lấy hắn.