Đế Vương Sủng Ái

Chương 486 :

Ngày đăng: 14:18 19/04/20


Không biết có phải thời gian vừa rồi đế quân đại thần quá dịu dàng trước mặt nàng, nàng biết hắn rất hay ghen, nhỏ nhen, hơn nữa hơi tí lại hôn hôn gặm gặm mà quên mất ấn tượng ban đầu của nàng về hắn, đó chính là cỗ máy giết người.



Dám lơ là sự tàn bạo máu tanh của cỗ máy giết người Trầm Sát, đúng là chán sống.



Nàng đột nhiên đồng cảm với Nạp Lan thánh nữ, yêu Trầm Sát nhiều năm như vậy, tới cuối cùng cũng chỉ chết trong tay hắn, lại còn chết rất ghê tởm, khó coi.



Tới chút thể diện cuối cùng cũng không có, tới toàn thây Trầm Sát cũng không để lại cho.



Hung tàn.



Đại trưởng lão nắm chặt tay, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là ông ta không kiềm chế được xông lên đánh với Trầm Sát, nhưng tới khoảnh khắc cuối cùng, Diêu Tố túm lấy áo của ông ta, để ông ta khống chế lại.



Ở trong núi vẫn chưa chuẩn bị xong, còn thiếu chút nữa, bây giờ vẫn không thể ra tay với hắn.



Nhưng đứa con gái mà ông ta cưng chiều suốt nhiều năm, đứa con gái duy nhất chết thảm trước mặt như vậy, mối hận này sao có thể nuốt trôi? Cố gắng nhẫn nhịn máu huyết sục sôi, suýt chút nữa nội thương.



Trầm Sát nhướng mày nhìn qua.



Lâu Thất lập tức hiểu ý hắn.



Đại trưởng lão rõ ràng đã có ưu thế lớn như vậy, có nhiều người giúp đỡ, tại sao vẫn chưa ra tay với bọn họ? Ông ta còn đang đợi gì?



Trầm Sát ngược sát Nạp Lan Họa Tâm trước mặt ông ta chính là để ép ông ta ra tay.



Không ngờ tới điều này ông ta cũng nhịn được.



Lâu Thất quyết định cho ông ta thêm chút lửa.



"Đại trưởng lão, hay là xử lý việc của ngươi trước đi, Lưu Vân tiên tử... ồ, bây giờ giờ Vấn Thiên Sơn đúng là cần hỉ sự để xua đi vận xui.



Vô sỉ.



Các ngươi giết con gái nhà người ta lại còn xem như không có việc này.



Tố Lưu Vân sắc mặt tái nhợt, vốn dĩ đã vô cùng yếu ớt, bây giờ lại càng khiến người ta thương cảm. Lâu Thất chú ý tới Diêu phu nhân lập tức nhìn qua, ánh mắt tàn nhẫn.




Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau.



Thì ra bảo họ ở bên ngoài, không ngờ đối phương ép họ vào.



Xem ra lần này muốn bắt hết một mẻ mấy người bọn họ ở Vấn Thiên Sơn.



"Thu nhị tiểu thư sao cũng tới?"



Nhìn thấy Thu nhị tiểu thư đi bên Trần Thập, Lâu Thất nhướng mày.



Đối diện, Thu tam trang chủ đưa mắt nhìn qua: "Khánh Tiên, không tới tới bên thúc thúc sao?"



Thu nhị tiểu thư cúi đầu coi như không nghe thấy.



Trần Tập sắc mặt khó coi nói nhỏ: "Cô nương, bọn họ phái ba trưởng lão, còn có tiễn thủ của Thần Tiễn Sơn Trang."



Lâu Thất liền hiểu ý của hắn, đối phương phái nhiều cao thủ như vậy ép bọn họ tới, Hỏa và Trần Thập không phải đối thủ.



"Mọi người cẩn thận nhé." Lâu Thất nói.



Biến cố xảy ra khi nàng vừa dứt lời.



Soạt soạt soạt mấy tiếng vang lớn, xung quanh Yêu Nguyệt Cung nhanh chóng đâm lên tường đá rất dày, chớp mắt đã tới đỉnh, cung điện rộng lớn trở thành không gian kín tới một con ruồi cũng không bay lọt, khi bóng tối ập xuống, trên các cây cột nảy ra vô số đuốc, lại chiếu sáng cung điện.



Ánh lửa có màu xanh lam.



Lâu Thất nhạy cảm hơn những người khác rất nhiều, nàng ngay lập tức phát giác ra cung điện kín này không ổn, ví dụ như nàng bột thuốc nàng vừa rắc ra đang rớt thẳng xuống đất, căn bàn không bay.



Còn nữa, hít thở cũng trở lên ngột ngạt.



"Trầm Sát..." Nàng gọi, nhưng ngay lập tức sững sờ.



Nàng không nghe thấy tiếng mình gọi.