Đế Vương Sủng Ái

Chương 503 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Trầm Sát rút kém quăng vào không trung, Ẩm Huyết Kiếm phát ra âm thanh, kiếm khí xuất hiện



Tần Thúc Bảo kêu lên: "Thần quỷ quân Trầm Thì, quân hồn khả tại."



Âm thanh chấn động vang dội trở lại



Liền nghe thấy tiếng đồng thanh của vạn người, giọng của mỗi người đều trầm, nhưng rất có uy lực.



"Quân hồn vĩnh tại"



Cả vạn người đồng thanh nhưng có trật tư. Những thần ma quân vừa tỉnh dậy nhưng giống như chưa từng ngừng huấn luyện.



Lâu Thất biết những xiềng xích trên cơ thể chúng giống như một hình thức tu luyên, đó là tu luyện nội công tâm pháp. Nếu không, họ sao có thể tự nhốt mình ở đây lâu như thế. Những điều này vượt qua hiểu biết của cô. Thế nhưng dược liệu cộng với nội công tâm pháp cũng không hẳn là không làm được.



Hơn nữa cô cũng không tin là họ không hề ăn thứ gì. Trong địa cung này có nhiều cây cỏ, thế nhưng khi nãy xuống dưới cô phát hiện xung quanh mỗi thần quỷ binh đều có những đám dị thảo. Nếu cô đoán không nhầm thì đó chính là dược thảo mà đám thần quỷ binh đã chuẩn bị sẵn khi tự giam cùm mình. Nếu cứ cách khoảng mười ngày tới nửa tháng nhai những ngọn dược thảo kia thì chắc chắn có thể sốt sót. Có thể coi đây là một hình thức khổ tu.



Thế nhưng cho dù là như vậy thì rõ ràng đó là điều thần kỳ, thần dũng. Những thần quỷ binh này khiến cô hết sức coi trọng.



Cô nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm từ phía trên mặt đặt vọng xuống, liền cười. Tới rồi, người tới rồi. Hẳn là chúng phát hiện có gì đó bất thường nên tới để ngăn cản. Đáng tiếng, đã quá muộn.



Lâu Thất nhìn những bĩnh sỹ kia đang vận động tại chỗ, sau đó từng lượt người lao vút lên



"Nhanh lên, ta nghĩ chúng đang định lấp hang động này " Lâu Thất quay sang nói với Trầm Sát.



Trầm Sát gật đầu nhìn sang Tần Thúc Bảo. Tần Thúc Bảo nhìn ánh mắt của Lâu Thất đột nhiên nói: "Quả thật chúng đã có chuẩn bị, nếu bắt được chúng ta là tốt nhất nếu không chúng sẽ biến hang núi này thành nơi chôn xác của chúng ta."



Vì thế, đối phương hẳn là còn có kế khác, chỉ cần bịt kín lối vào trên đỉnh núi thì họ sẽ không thể ra ngoài được nữa.



Tần Thúc Bảo lại nói: "Chi bằng, thái tử điện hạ và thái tử phi chia làm hai mũi. thái tử điện hạ đem người lên chặn chúng lại. Còn thái tử phi ở lại đây." Hắn ta nói như thế là cũng có căn cứ. Tình hình ở đây giống như trận pháp này thì chỉ có Lâu Thất hiểu rõ nhất.



Lâu Thất và Trầm Sát cũng cho rằng như thế là tốt nhất. Nhưng khi họ gật đầu thì Trần Thập lên tiếng: "Đế Quân, cô nương, lúc này đã là ngày mười lăm rồi."



Ừ. Đúng là ngày mười lăm.



Vừa dứt lời thì Trầm Sát cảm thấy cứng người, gọi Lâu Thất: "Thất Thất, mau lại đây"



Lâu Thất vừa nhìn đã phát hiện ra điều đó nên không chậm chễ. Cô biết ngay khi cổ trùng phát tác thì hắn sẽ ngã xuống, nên cô nhanh chóng lao tới.



Trước mặt hàng vạn người, vừa đang bàn việc quan trọng đột nhiên lại quay sao ôm nhau vội vàng
ở cách đó không xa, trưởng lão Vấn Thiên Sơn và Tố Phỏng, Cảnh Mộng đi tới. Tố Phỏng nghe thấy đám người kia đang huyên náo thì chau mày, "Các người làm gì vậy? Mau lấp hang lại."



Hắn dùng nội lực truyền âm thay nên Hỏa cũng nghe thấy. Họ nhìn nhau, trong lòng thốt lên, "Xong rồi!"



Lúc này, hàng nghìn thần quỷ binh cũng xuất hiện.Hỏa cùng mọi người tròn mắt nhìn nhau, thần quỷ binh giống như những phi tiên lao lên phía trên.



Hàng nghìn người cùng lúc lao lên.



Lập tức những âm thanh giao đấu phát ra từ phía bên trên



"Thần quỷ binh quả thật danh bát hư truyền" Ấn Dao Phong nói



Hỏa cũng thấy phấn chấn, học theo cách của thần quỷ binh lao lên phía trên



"Giết chúng cho ta"



Tố Phỏng nhìn thấy thần quỷ binh, sắc mặt thay đổi, giọng tức giận, rút kiếm ra lao vào trận chiến



Thế nhưng đúng lúc này, từ trong lòng núi, hàng trăm, hàng nghìn rồi hàng vạn thần quỷ binh lao lên



"Chúng đều đã được giải thoát rồi" Cảnh Mộng kêu lên.



Thế này thì hỏng rồi.



Sau khi hàng vạn thần quỷ binh lao lên, một trận huyết chiến nổ ra.



Hỏa gần như chẳng có cơ hội ra tay, những người kia đến vũ khí cũng chẳng có, một quyền là giết chết một người, giống hệ như những cỗ máy giết người, chỉ nghe thấy tiếng kẻ định kêu thảm thiết



Tố Phỏng lui ra khỏi vòng chiến đấu, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn cắn răng nói: "Rút, mau rút" Người của chúng không thể chết hết ở đây được. Chúng rút vào nơi tránh nạn mà đại trưởng lão đã chuẩn bị, đó là nơi kín đáo nhất ở Vấn Thiên Sơn.



Vài trăm người lập tức rút lui.



Cảnh Mộng kéo tay Cảnh Dao cùng rút lui.



Trầm Sát cùng Lâu Thất lao lên, Lâu Thất ra hiệu không cần đuổi theo, để cho chúng chạy



Sau đó cô cười ra lệnh: "Phần lớn nhanh chóng rút xuống dưới núi, để lại vài trăm người theo ta."