Đế Vương Sủng Ái

Chương 506 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Sau khi tra hỏi Phi Nguyệt xong, Trầm Sát trầm tư trong giây lát. Lâu Thất biết trong lòng hắn đang có một suy đoán gì đó sợ hãi. Tần Thúc Bảo từng nói cha mẹ của hắn rất thương yêu, trong cung không có người đàn ba nào khác. Nếu có cũng chỉ là cung nữ. Thế nhưng có thể tiếp xúc với thái tử thì không phải là cung nữ bình thường. vậy thì rất có khả năng đó là người mà cha mẹ hắn rất tin tưởng



“Gọi Tần tướng quân tới.”



Tần Thúc Bảo sau khi tới, chưa kịp mở lời thì Trầm Sát đã hỏi: “Trong hoàng cung Trầm thị, có người nào họ Cổ, khá xinh đẹp hay không?”



“Họ Cổ ư?” Tần Thúc Bảo sững người trong giây lát, “Hoàng hậu nương nương mang họ Cổ”



Cái gì?



Lâu Thất nghe thấy bật dậy nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, “Hoàng hậu họ Cổ.”



Cô nhìn ánh mắt của Trầm Sát, phát hiện ánh mắt của hắn nhòa đi, bàn tay nắm chạt ghế, khớp ngón tay trắng bệnh



“Đúng thế, Hoàng hậu là người nhà họ Cổ đến từ kinh thành”



Trầm Sát tiếp tục hỏi, “Trong cung ngoài hoàng hậu ra còn có ai không?”



“Cái này thì mạt tướng không biết. Năm đó huấn luyện thần quỷ quân rất vất vả nên mạt tướng thường xuyên ở doanh trại. Còn chuyện trong cung thì mạt tướng không biết nhiều.” Tần Thúc Bảo vừa nói, liền thấy sắc mặt của họ rất lạ. Dù không hiểu là chuyện gì nhưng hắn vẫn hỏi: “Đế Quân, nghe nói tiểu công tử của Trầm Hương công chúa lúc đó cũng ở Cửu Tiêu điện”



Trầm Sát bình tĩnh trở lại, lúc đó mới nhớ ra. Nếu như Hiên Viên Trọng Châu nói những điều trước đây đều là đúng. Thì mẹ của hắn ta chính là cô cô của Trầm Sát. Không trừng bà ta biết chuyện trong cung.



Lâu Thất thấy hắn nhìn sang liên nói: “Lúc trước hắn nói cha mẹ hắn sắp tới Đại Thịnh rồi, xem ra chỉ khoảng hai ngày nữa sẽ tới.”



Năm đó Hiên Viên Trọng Châu còn nhỏ, chưa từng nhìn thấy vương triều Trầm Thị, đương nhiên Tần Thúc Bảo không biết hắn. Thế nhưng cha mẹ hắn từng tới nên Tần Thúc Bảo hẳn sẽ nhận ra Trầm Hương công chúa năm xưa. Vì thế đợi họ tới thì thân phận của Hiên Viên Trọng Châu mới được xác nhận hoàn toàn.



“Đế Phi, cha mẹ của Hiên Viên Trọng Châu công tử đã tới bên ngoài cung” Nhị Linh mau chóng tới bẩm báo



Mọi người ngạc nhiên, không ngờ họ tới nhanh như thế.



“Thế còn Hiên Viên Trọng Châu thì sao?”



Nhị Linh đáp: “Hiên Viên Trọng Châu đích thân đi đón họ rồi”
“Tần tướng quân, ta cứ nghĩ rằng các ngươi đều đã...” Trầm Hương khóc thút thít, nghĩ rằng cả vương triều Trần thị đều đã tan tành.



Họ không dám quay về, bao năm qua sống mai danh ẩn tích, lúc nào cũng sống trong sợ hãi.



Trước đây chuyện của tam sơn nhất trang không cần phải kể cho Trầm Hương nghe. Tần Thúc Bảo cũng chỉ nói với họ vài câu rồi quay sang Trầm Sát.



Trầm Hương thì nhìn hắn chăm chú. Đứa trẻ này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô ta. Sao nó không cầm tay gọi một tiếng cô cô mà lạnh lùng thế này.



Trầm Hương cảm thấy ưu phiền trong lòng.



“Nếu như con được lớn lên trong sự bao bọc của hoàng huynh và hoàng tâu, thì hẳn là sẽ không giống như thế này” Vừa nói cô vừa lau nước mắt.



Lâu Thất lặng lẽ véo vào người Trầm Sát. Cơ thể hắn hơi đờ ra, nhìn cô rồi gọi một tiếng: “Cô cô.”



Trầm Hương ôm miệng, rồi sau đó lao tới ôm lấy hắn khóc nức nở.



Không ai có thể ngờ cô ta lại có hành động thế này.



Lâu Thất lập tức cầm lấy cánh tay hắn, quả thật lo rằng hắn sẽ tát vào mặt Trầm Hương một cái.



Người còn sợ hãi hơn cô ta chính là Hiên Viên Trọng Châu, sau khi hoàn hồn mới lập tức kéo mẹ hắn ra, lùi lại vài bước rồi nhìn Trầm Sát.



Lâu Thất bật cười rồi quay sang hỏi Nhị Linh: “Nhị Linh, đã chuẩn bị cho Trường công chúa chưa?”



“Bẩm Đế Phi, tất cả đã chuẩn bị xong, họ sẽ ở trong Vãn Hà điện của Nhị Trùng Điện.”



Trầm Hương lúc này mới nhìn sang Lâu Thất, đôi mắt sáng lên: “Con chính là phi tử của Sát nhi ưu.”



“Đây là hoàng hậu của bổn Đế Quân” Trầm Sát không thích cái tên gọi là phi tử kia. Hắn cũng chẳng có ý định lấy thêm phi tử. cứ như thế này là hay nhất.



Trầm Hương đang định nói, thì Hiên Viên Ý vốn im lặng từ đầu đột nhiên nhìn Lâu Thất: “Đế phi họ Lâu ư?”