Đế Vương Sủng Ái

Chương 516 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Thân thể trắng mịn ấm ấp của nàng khiến hắn như muốn điên cuồng, sao hắn có thể để người khác tới chăm sóc được? Nàng là của hắn, của một mình hắn, từ cơ thể, tới trái tim, tuyệt đối không ai được phép chạm vào.



Tuy trước đây bọn họ đã cùng chung chăn gối, hơn nữa còn thân mật không ít, nhưng mà Lâu Thất đâu bằng lòng để Trầm Sát nhìn thấy hết như vậy, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn rõ nàng...



Tuy rất luyến tiếc, muốn tiếp tục nhìn nhưng rốt cuộc Trầm Sát vẫn không nỡ, khí trời đã lạnh rồi, không mau mặc y phục vào e rằng nàng sẽ bị cảm lạnh.



Đợi hắn mặc từng chiếc áo vào cho nàng, bản thân đã thẫm đầy mồ hôi.



Kéo cửa phòng ra, hắn nặng nề lên tiếng: "Đi xách một thùng nước lạnh qua đây."



Cũng không nhìn thấy người, chỉ nghe được một tiếng đáp lại trong bóng tối, rất nhanh đã có người xách một thùng nước lạnh tới. Thiên Nhất ẩn thân ở một góc, sờ sờ mũi. Làm ám vệ của Đế Quân, hắn biết Đế Quân và Đế Hậu nương nương chưa viên phòng, thật sự là làm khó Đế Quân rồi...



Nửa canh giờ sau, đội ngũ lần nữa xuất phát. Trầm Sát bế Lâu Thất lên xe ngựa. Trước khi lên đường, thần sắc của Hỏa hơi phức tạp.



"Lên xe rồi nói." Trầm Sát đặt Lâu Thất bên cạnh, đắp chiếc chăn mỏng cho nàng, hắn thì lại cầm một cuốn sách nhỏ ngồi đọc bên cạnh nàng.



Vân bước lên xe, không nhìn về phía Lâu Thất.



"Đế Quân, A Mộc..."



"Theo tới đây rồi?" Trầm Sát thản nhiên tiếp lời hắn. Hắn không dẫn A Mộc theo, trừ nguyên nhân trước đó Vân nói với hắn thì còn có một nguyên nhân khác. A Mộc đã kể chuyện tỷ muội các nàng tại sao phải xa nhau, nàng nói là sau khi Mộc Lan đi theo nghĩa phụ họ Mộc của Đoạn Trần Tông kia, nàng còn ở bên cạnh cha mẹ. Thế nhưng, không ngờ một buổi tối của hai năm sau, đột nhiên có người tới giết cả nhà, nàng được cha giấu đi mới may mắn tránh khỏi tai họa. Mà trước khi chết, cha nàng chỉ trừng hai mắt nói hai chữ Lâu gia, nàng liền đem chuyện này ném lên đầu Lâu gia.



Chỉ là một mình nàng đâu có khả năng tới tìm Lâu gia báo thù? Mộc Lan nửa năm sau mới tìm được nàng, dẫn nàng trở về. Lúc đó nàng mới biết Mộc Lan đã gia nhập Đoạn Trần Tông. Mộc Lan bảo nàng gọi nam nhân kia là nghĩa phụ, sau hai năm ở Đoạn Trần Tông cuộc sống của nàng mới thoải mái hơn một chút, sau đó nàng phát hiện nghĩa phụ không phải là kẻ tốt đẹp gì, nàng lén lút nhìn thấy hắn hành hạ thị nữ đến chết chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt.



Nàng liền khuyên tỷ tỷ rời khỏi nghĩa phụ, rời khỏi Đoạn Trần Tông, thế nhưng Mộc Lan không đồng ý. A Mộc quyết định tự mình bỏ đi, nhưng nàng không ngờ nghĩa phụ lại đáp ứng ngay, hắn còn tiết lộ, trước đây Mộc Lan có nhắc với hắn, nàng ta nói rằng những người thân khác của cha mẹ đã tới thảo nguyên rồi...


"Các ngươi muốn chết sao?" Hai tay Trầm Sát đều giơ lên, mỗi chưởng đánh bay một người, hai người kia nặng nề rơi xuống mặt đất, chỉ co quắp hai cái rồi chết ngay tức khắc. Nhưng mà bọn chúng ít nhiều cũng cản được tốc độ đuổi theo của Trầm Sát.



Người này chọn thời cơ quá vừa vặn, bọn họ đang buông lỏng để nghỉ ngơi, đa số người đều đi tới dòng suối, hắn không bắt người mà lại trực tiếp đánh xe ngựa đi, tốc độ này cực nhanh, một nguyên nhân khác đó là do bản lĩnh đánh xe ngựa của hắn. Ngựa kéo xe của Trầm Sát cũng có chút linh tính, không phải ai đánh cũng sẽ nghe lời mà chạy, nhưng mà vừa rồi ngựa giống như nghe được quân lệnh vậy, lập tức xông về phía trước, điều này không hề bình thường.



Hỏa sau khi kinh sợ cũng lập tức buông A Mộc ra rồi đuổi theo, xem ra, hiềm nghi của hắn lớn nhất, bởi vì nơi này là do hắn chọn, người nói ở đây có dòng suối nhỏ, bảo Đế Quân dừng xe cũng là hắn.



Sắc mặt A Mộc hơi tái nhợt, vừa quay đầu nhìn thấy Trọng Vương cũng kinh hãi đi tới bên cạnh nàng.



"Châu Nhi cẩn thận một chút, người kia không bình thường." Hiên Viên Ý ở phía sau kêu lên một tiếng.



Đám người Thu Khánh Tiên đang chạy tới, đều kinh hãi lo sợ.



"Rốt cuộc là ai dám động tới Đế Hậu?" Thu Khánh Tiên nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng của Trần Thập đâu, trong lòng hơi hỗn loạn.



"Nhất định Đế Quân sẽ mang Đế Hậu trở về." Nhị Linh vô cùng tin tưởng Đế Quân.



Nhưng bọn họ lại không biết, lần này, Trầm Sát quả thực không thể mang Lâu Thất trở về.



Màn đêm chiếu xuống bóng cây, gió thu dần thổi tới, lạnh thấu xương. Xa xa trên núi thỉnh thoảng có một vài tiếng sói tru, trong núi, một chiếc xe ngựa đang chạy, sau lưng có mấy bóng người đang đuổi theo với một tốc độ mà người thường không thể tin nổi.



"Chúng ta cưỡi Phi Ngân và Đạp Tuyết đuổi theo."



Thiên Nhất và Địa Nhị cũng chỉ mới buông lỏng một chút, nhưng người kia thật sự quá nhanh khiến bọn họ trở tay không kịp.



Hôm nay lực lượng của Thần Quỷ quân nhiều nhất, cho nên lúc nãy các thị vệ cũng vô ý bảo bọn họ nghỉ ngơi trước, không ngờ chỉ mới một lúc mà ngay cả Thần Quỷ quân cũng không đuổi kịp.