Đế Vương Sủng Ái

Chương 530 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Họ đang không có cách nào để truyền tin cho Tần Thúc Bảo, không biết bọn họ sắp tới nơi hay chưa? Nhưng ngẫm nghĩ kĩ bọn họ cưỡi ngựa phóng nhanh không ngừng nghỉ thì nhanh nhất cũng phải đợi thêm ba ngày.



Sau ba ngày nữa Lâu Thất sợ sẽ không đuổi kịp U U. Bây giờ nàng còn sốt ruột đi tìm quái nhân lông trắng thẩm vấn vài vấn đề.



Trầm Sát nghe ra sự cấp thiết của nàng, nhắm mắt nghĩ cách.



Hiên Viên Trọng Châu dừng lại nói: "Hay là chúng ta đuổi theo trước, để tin lại cho Tần tướng quân và ba mẹ ta."



Có lẽ quái nhân lông trắng chưa chạy xa vì bị hàn khí ngăn cản tốc độ? Có lẽ họ sẽ không phải đuổi quá xa.



Lâu Thất gật đầu nói: "Ta cũng có ý kiến này. Hay là chúng ta bỏ phiếu quyết định."



Hiên Viên Trọng Châu bật cười, có lúc hắn cảm thấy đường muội của mình vô cùng đặc biệt, nàng ta là đế hậu, phu quân là đế quân, cùng lắm hắn còn là một vương gia, những người khác là thị vệ, họ chỉ cần hạ lệnh là được, đâu cần phải bỏ phiếu quyết định? Trong mắt nàng, hoàng quyền hình như không phải thứ gì đó to tát.



Thực ra sau khi nói xong Lâu Thất cũng ý thức được điểm này, nàng nhún vai chớp mắt nói với Trầm Sát: "Thực ra ta chỉ cần thuyết phục được chàng là được có phải không?"



Trầm Sát ôm nàng vào lòng, một tay nắm lấy cằm nàng đỡ lên, môi hôn liền xuống muôn nàng, giọng nói trên môi có phần mơ hồ: "Bổn đế quân chỉ sợ nàng lạnh."



Khụ khụ... có suy nghĩ tới tâm trạng của bọn họ không thế?



Hiên Viên Trọng Châu, Hỏa và mọi người lập tức quay đầu đi.



Lâu Tín tâm trạng có chút buồn bã, Trần Thập do dự nhìn hắn: "Sao vậy?"



"Huynh đệ, ngươi nói xem, làm thế nào Dao Phong cô nương mới thích ta? Hay là ta bắt chước hành động cử chỉ của ngươi?" Ánh mắt Lâu Tín ảm đạm, khẽ nói: "Ta biết, nàng ta thích ngươi."



Trần Thập sững người.




Dẫn đầu là một người trung niên chừng ba lăm ba sáu tuổi, thân hình vạm vỡ, eo đeo đại đao vỏ da, cưỡi trên lưng một con ngựa màu mận chín, uy phong lẫm liệt.



Ba người còn lại đều là thanh niên khỏe mạnh chừng hai mươi tuổi, hơn nữa cả bốn người tướng mạo đều có phần hao hao.



Ánh mắt người trung niên sáng quắc có hồn quan sát bọn họ, đáy mắt cũng giống như ba thanh niên kia đều thoáng lên vẻ ngạc nhiên và khen ngợi. Dù sao thì nhóm người Trầm Sát xét về dung mạo cũng tương đối nghịch thiên, mặc dù y phục của họ có phần nhếch nhác.



Người trung niên lên tiếng hỏi: "Tại hạ Kim Nguyên, dám hỏi các vị gặp khó khăn gì ở đây sao?"



Nơi này đồng không mông quanh, nhìn không một bóng người, không có ngựa, mấy người này quần áo lôi thôi, bẩn thỉu, đứng ở đây chắc chắn gặp khó khăn gì đó.



Họ Kim? Lâu Thất nghe vậy, ánh mắt vụt lóe sáng. Mặc dù trong trường hợp này nữ nhân như nàng ra mặt có chút không thỏa đáng nhưng nhìn mấy gã đàn ông bên cạnh mình, nàng đánh khoác tay Trầm Sát bước tới, mỉm cười nói.



"Chào Kim đại thúc. Ta họ Thúc, đây là phu quân ta Sa Trần, huynh trưởng Thúc Trọng, còn có mấy thị vệ của chúng ta nữa. Phu quân ta nghe được từ mấy người bạn nói rằng đi qua Hàn Mạc sẽ có mấy đại thế gia ẩn thế, liền muốn mang một ít hàng qua bên đó xem có thể buôn bán được không, chúng ta vốn dĩ có dẫn theo một đội xe ngựa tới, chỉ có điều mấy hôm trước phu quân ta vô tình nhìn thấy Lưu Quang Tử Vân Hồ, trong lòng vui mừng liền rời khỏi đội ngũ dẫn chúng ta đuổi theo suốt mấy ngày, nào ngờ, đuổi mấy ngày tới đây thì không tấy Tử Vân Hồ đâu nữa."



Những lời này nàng nói ra mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều, nói rất lưu loát, sắc mặt rất nghiêm tục, khiến cả người bên mình cũng sửng sớt.



Nói cứ như là thật vậy.



Nhưng, Sa Trần, Thúc Trọng là cái gì? Không nghĩ được tên gì hay hơn sao?



Lâu Thất vốn không có tài đặt tên nhất thời sao có thể nghĩ được tên gì hay, chẳng qua chỉ là sửa đổi đôi chút tên họ của họ.



Nghe nàng nhắc tới Lưu Quang Tử Vân Hồ, thần sắc của Kim Nguyên tuyệt đối vô cùng kinh ngạc.



"Lưu Quang Tử Vân Hồ?" Một thanh niên kêu lên thất thanh: "Các ngươi thực sự nhìn thấy Lưu Quang Tử Vân Hồ?"