Đế Vương Sủng Ái

Chương 537 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Phòng khách của Kim gia được thu dọn xong, lúc này đang ngồi đầy người.



Kim Nguyên ngồi bên cạnh sắc mặt hoảng hốt.



Lần này ông dẫn người tới Đông Thanh đón tam phu nhân và lục tiểu thư trở về, vốn là để tham gia hôn sự của thiếu gia, không ngờ...



Kim gia bây giờ chỉ còn lại những người này, thân phận cao nhất là tam phu nhân và lục tiểu thư, nhưng hai mẹ con họ hiện giờ một người đã ngất xỉu, một người vẻ mặt tái nhợt như người mất hồn, gọi một tiếng cũng giật mình. Hai mẹ con như vậy sao có thể hi vọng họ nghĩ ra được cách gì, đâu có thể trông chờ vào họ vực dậy Kim gia, ổn định lòng người.



Sao có thể ổn định được.



Hai mươi người mà ông dẫn đi, người nhà đều đã chết hết, ai lấy cũng đau buồn nước mắt giàn giụa, lúc này còn đang ở ngoài chuyển thi thể tới quảng trường, đó đều là người thân của họ, trước khi rời đi còi mỉm cười dặn dò họ, lúc này đều đã trở thành những cái xác lạnh lẽo, họ đều sắp suy sụp.



Cũng may có người nhà Khổng gia tới.



Nhưng Kim gia và Khổng gia cách nhau khá xa, trước giờ vẫn không qua lại, tới thì sao chứ?



"Kim đại thúc, Khổng thúc thúc thực ra là sư điệt của Kim Lão, vì thế mọi người không cần phải đề phòng, xa cách như vậy." Lâu Thất nhìn ra sự băn khoăn của Kim Nguyên.



Quả nhiên, nghe nói vậy Kim Nguyên liền kinh ngạc nhìn Khổng Tu: "Khổng gia là sư điệt của lão gia chủ chúng ta?"



Khổng Tu gật đầu: "Đúng vậy, chính vì thế, sau khi Khổng gia bị diệt môn, ta mới lo lắng cho sư thúc, vội vàng tới đây muốn nhắc nhở mọi người, và nhờ Kim gia giúp đỡ tìm gia chủ Khổng gia và mọi người."



Lời ông nói giống như một tia sét giữa ban ngày đánh cho mọi người mặt đen như than. Mấy người không nhịn được đứng bật dậy, kinh hãi nhìn Khổng Tu.



"Khổng gia, ngươi nói vậy là có ý gì?"



Lâu Thất từ khi ông nói từ "cũng" đã đoán ra được phần nào, chỉ có điều việc lớn như vậy mà Khổng Tu có thể kìm nén được, đợi tới lúc này mọi người thu dọn xong phòng khách ngồi xuống mới nói ra.



Tính cách chậm chạp này của Khổng Tu, Lâu Thất cũng thực sự không biết nói sao.



Thực ra nàng hiểu nhầm Khổng Tu rồi, lần này Khổng Tu về lại Khổng gia, vô cùng thất vọng với sự lạnh nhạt của Khổng gia, ông mất tích nhiều năm như vậy, lần này trở về ông nghe nói cả Khổng gia không ai đi tìm mình, tỷ tỷ của ông yêu cầu gia tộc phái người đi tìm, thì bị chế giễu, nói có lẽ ông đã say sưa trong lòng đàn bà ở bên ngoài rồi.



Kết quả là mấy năm xong, tỷ tỷ của ông vì thời gian dài lo lắng, nhớ nhung trở nên u buồn sầu não, bệnh nặng qua đời.
"Tuân lệnh!"



Trời dần về tối, gió lớn nổi lên.



Hiên Viên Trọng Châu và mọi người dưỡng đủ tinh thần, nhưng vừa nhìn ra họ lại kinh hãi tới mức suýt nữa kêu lên thất thanh.



"Sao vậy?" Trình Vi hít một hơi gió lạnh.



Họ vẫn đứng ở phía sau tảng đá lớn, theo lý mà nói lúc này nhìn qua vẫn có thể nhìn thấy dãy núi giống như đầu quái thú mới đúng, nhưng không hề có gì.



Không có gì cả.



Vị trí của ngọn núi đó bây giờ lại là một cánh rừng trúc.



"Sao lại vậy chứ?"



Đúng thế sao lại vậy?



Ngọn núi lớn như vậy lẽ nào còn biết chạy?



Sắc mặt Hiên Viên Trọng Châu trở nên nghiêm trọng. Lúc trước hắn cũng từng gặp phải rất nhiều chuyện quái dị nhưng chưa bao giờ gặp chuyện thần kì quái dị như thế này!



Quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người đều đồng thời dụi mắt, tưởng rằng mình hoa mắt.



"Có thể là thuật che mặt, bố trí trận pháp nào đó." Một thị vệ ở bên cạnh nói.



Đi theo Lâu Thất lâu ngày, thuật che mắt và trận pháp, bọn họ mở miệng ra là có thể nói.



"Trọng vương, thuộc hạ đi trước thăm dò xem sao." Một thị vệ nói. Khi đi đế quân đã ra lệnh phải bảo vệ sự an nguy cho Trọng vương.



Hiên Viên Trọng Châu ngẫm nghĩ gật đầu: "Dẫn sáu người đi, nhất định phải cẩn thận."