Đế Vương Sủng Ái

Chương 54 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


“Lâu cô nương, bây giờ phải làm thế nào?” Sắc mặt Hoa Vu Tồn cũng trở nên nghiêm trọng, tất nhiên ông không cho rằng là đây là trò quỷ mà Lâu Thất bày ra, chỉ có thể nói rằng bọn họ lúc trước đã bỏ qua nơi này, cứ ngỡ rằng không tới thì sẽ không có chuyện gì, bây giờ xem ra nơi mà mình ngả lưng lại ẩn chưa mối nguy hiểm như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy khiếp hãi, nghĩ đến thôi cũng thấy lạnh hết cả sống lưng.



Viên thị vệ bị chết còn đang nằm trên đất, thảm cảnh đó khiến người ta cảm thấy lồng ngực như thắt lại.



“Hoa thống lĩnh, ngài tin ta không?” Biểu cảm của Lâu Thất lúc này cũng vô cùng nghiêm trọng, nàng có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không sao nhưng nhiệm vụ của nàng không đơn giản như vậy, nàng còn phải cố gắng bảo vệ tính mạng của những người này, bởi lúc này nàng phát hiện ở trên thân xác bọn họ đã có âm khí của Quỷ Thảo. Không chỉ riêng bọn họ, có lẽ tất cả mọi người trong khu nhà lao này đều đã bị như vậy.



Hoa Vu Tồn gật gật đầu: “Hoa mỗ tất nhiên là tin tưởng Lâu cô nương.” Cũng không xem xem, lúc trước Tuyết vệ đại nhân và Quách Tần đều cứng miệng chỉ trích cô là gian tế, đế quân phẫn nộ tới mức nào. Người mà đế quân tin tưởng sao ông ta lại có thể không tin cơ chứ.



“Vậy thì được, ngài hãy lùi lại một trăm bước đi, không được cho bất kỳ người nào lại đây, cứ đứng yên ở chỗ đó.” Lâu Thất nói xong, ngón tay cô búng ra một vật gì đó màu đỏ rơi xuống đất: “Đi đi, đứng im ở đó, bất luận tí nữa xảy ra chuyện gì, nhìn thấy gì ngài cũng không được manh động, đợi ta bảo ngài động thủ thì hẵng ra tay, nghe rõ chưa?”



“Vâng, ta hiểu rồi.” Hoa Vu Tồn nhìn tám viên thị vệ một lượt rồi nói: “Các người đều phải nghe theo Lâu cô nương, ai dám kháng lệnh giết không tha.”



Đâu cần cô phải hạ lệnh, tám viên thị vệ nhìn thấy kết cục của vị huynh đệ đó đã thấy khiếp vía rồi, không nghe lời của Lâu cô nương thì kết cục ở ngay trước mắt.



“Rõ!”



Tám người đồng thanh hô lên.



Lâu Thất gật gật đầu nói: “Tốt lắm, bây giờ các người nghe cho rõ đây, dựa vào con số sẽ đại diện cho mỗi người các người, từ trái qua phải, từ số một đến số tám, nghe lệnh của ta, số một sang trái mười bước.”



“Số hai lùi xuống hai bước rồi lại sang trái ba bước.”



“Số ba tiến lên sáu bước.”



“Số bốn” Lâu Thất đứng ở trong đình, ánh mắt sáng quắc, đôi môi khẽ mở, cô hạ lệnh từng tiếng một. Tám viên thị vệ nghe theo chỉ thị của cô lần lượt đứng vào vị trí được chỉ định, sau đó đều nhìn cô khó hiểu. Có người không kìm được hỏi: “Lâu cô nương, chúng tôi cần phải làm gì?”



Ánh mắt của Lâu Thất khẽ loé lên, nàng nói: “Cái mà các người phải làm có lẽ là việc khó khăn các người từng làm từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, nếu có thể vượt qua được thì sau này các người sẽ mạnh hơn rất nhiều người.”




Trầm Sát vội vàng lướt qua, Thiên Ảnh theo sát sau chàng.



Vào lúc này, Hoa Thiên Tồn đang hoảng sợ nhìn về phía bên đình, không biết bắt đầu từ bao giờ, phía đằng sau đình đột nhiên tích tụ lại một khí thể hình rắn màu xanh lục thẫm, càng tích lại càng lớn, cuối cùng nó giống như một con trăn khổng lồ, tấm thân dài thượt quấn lấy cái đình nhỏ bé, ông ta đứng nơi này chỉ nhìn thấy được vài mảnh y phục của Lâu Thất.



Cái màu xanh lục thẫm đó trông vô cùng tởm lợm, bởi nó vẫn luôn chuyển động, thật khiến người ta sởn cả gai ốc.



Lúc này, Hoa Vu Tồn không kiềm được hét lên: “Lâu cô nương cẩn thận!”



Con trăn khổng lồ đó đã nổi lên một cái đầu khổng lồ, nó há miệng ra đớp về phía cái đình nhỏ, dường như nó có thể nuốt được cả Lâu Thất và cái đình chỉ bằng một hơi.



Tuy rằng đó dường như chỉ là sương khí nhưng thực sự là quá chân thật, quá đáng sợ, Hoa Vu Tồn chỉ giương mắt nhìn nung nấu, suýt chút nữa đã muốn xông lên cứu nàng. Nhưng ông ta ghi nhớ rõ lời dặn dò của Lâu Thất, nàng từng nói, bất luận nhìn thấy cái gì đều không được hành động.



Hoa Vu Tồn bóp chặt nắm đấm, lúc này, bên người bỗng có một luồng gió nhẹ, ông ý thức được lập tức giơ tay ra tóm lấy: “Kẻ nào dám xông vào đây?”



Một chỉ phong khiến tay của ông ta bật ra, giọng Trầm Sát âm trầm vàng lên: “Nói cho bản đế quân biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



“Đế quân” Hoa Vu Tồn bỗng chốc giật mình hoàn hồn, quả nhiên nhìn thấy Trầm Sát lạnh lùng đứng bên cạnh, đôi mắt chàng đang xoáy chặt vào cái đình nhỏ đó.



Nếu không phải vừa rồi ông ta ngăn lại có lẽ chàng đã xông vào đó rồi.



“Đế quân, nơi này có đại trận, là âm địa trong trận, Lâu cô nương đang phá trận.”



“Phá trận?” Trầm Sát lúc này mới nhìn thấy Lâu Thất ở trong cái đình đang bị con trăn khổng lồ màu xanh lục giam lại, mặt chàng đột ngột biến sắc. Đúng lúc này, bỗng có âm thanh của một viên thị vệ kêu lên thảm thiết.



“Aaaaa”