Đế Vương Sủng Ái

Chương 542 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Hiên Viên Trọng Châu đang cố gắng gượng dậy, nhưng hắn phát hiện chỉ cần cử động một phát, thì bộ lâu cốt treo trên đầu của hắn sẽ dao động theo, và mỗi khi động đậy, thì sức lực trong người hắn sẽ vơi đi một ít.



Vốn dĩ không có nhiều sức lực, làm như vậy, hắn cảm thấy mình càng lúc càng chóng mặt hơn.



Nhưng nếu không động đậy, tiếp tục nằm trên chiếc giường băng này, hắn tin chắc chẳng bao lâu nữa mình sẽ bị lạnh cóng sinh bệnh mất.



Không thể ngồi sờ ra đó mà chờ chết được.



Hiên Viên Trọng Châu dùng sức cắn một phát vào chiếc lưỡi của mình, có mùi máu nóng hổi lan tỏa đầy khoang miệng, một chút sự nóng hổi này khiến hắn cảm thấy ấm áp, và cơn đau nhói kia cũng khiến tinh thần hắn tỉnh táo được một chút.



Chỉ là trong khoảng thời gian này hắn không dám động đậy tiếp, hắn phải nghĩ cách xử lý bộ lâu cốt kì dị đang treo lơ lửng ở trên đầu.



Nếu có Lâu Thất ở đây thì tốt rồi, nàng chắc chắn sẽ có cách.



Hiên Viên Trọng Châu nằm trên chiếc giường băng lạnh đến nỗi đông cứng tư duy đang cười khổ, dường như hắn đang có chút ỷ lại vào Lâu Thất, đây không phải là một hiện tượng tốt đâu.



Và ngay lúc này, hắn nghe được một tiếng kêu yếu đuối, "U u."



Hiên Viên Trọng Châu vui mừng, lập tức hét lên: "U U? U U mau qua đây!"



Buổi tối này, Lâu Thất và Trầm Sát đương nhiên không thể ngoan ngoãn ngủ lại trong phòng khách, trên đường đi bọn họ đã nghỉ ngơi ổn thỏa, là vì nhân cơ hội đêm nay tìm kiếm tung tích của Lâu Hoan Thiên.



"Các ngươi qua bên đó, Hỏa các ngươi đi bên đây, Trần Thập, các người phải thật cẩn thận đó, nhiệm vụ của các ngươi là tìm kiếm, chứ không phải giải cứu, sau khi tìm được đừng làm kinh động bất kì ai, có biết không? Còn nữa, cho dù có tìm được hay không, thì canh ba nhất định phải trở về đây, hiểu chưa?" Lâu Thất dặn dò.



Trầm Sát tuyệt đối chỉ hạ lệnh là đi ngay, vốn dĩ không bao giờ dặn dò đầy đủ và nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận, theo hắn thấy thì cẩn thận hay không phải do tự mình chú ý lấy, đâu phải là con nít.



"Đã hiểu!"



Tất cả mọi người chia đường xẻ lối bay về các phía khác nhau.


Hiên Viên Ý cảm kích gật đầu, sau đó nói với thần y: "Đem theo toàn bộ thuốc, ta dắt ngươi đuổi theo Trầm Sát và Lâu Thất, có thể bọn họ xảy ra chuyện rồi!"



Sau này, bất kì ai cũng rất cảm kích Hiên Viên Ý, bởi vì quyết sách lần này của ông quả thật rất anh minh!



Thân hình của Trầm Sát và Lâu Thất bay vội về phía trước, như hai luồng khói.



"Dừng lại, liều mạng thôi, phía trước luôn có cảm giác không được ổn cho lắm!" Lâu Thất nhìn làn khói sương màu son nhạt kia.



Trầm Sát tuyệt đối tin tưởng nàng, nghe vậy bèn thắng gấp bước chân.



Dường như vừa dừng lại, mấy hình bóng kia đã theo kịp, cách hai người họ chưa tới mười bước chân, đều dừng lại. Trầm Sát nhìn vị trí đứng của bọn họ bèn hiểu ra, nửa bao vây, chỉ để lại chỗ trống phía sau lưng hai người họ, ý nghĩa là, chỉ có thể chạy về phía bên đó.



Bảy người.



Ai cũng sở hữu nội lực thâm hậu, nhưng mà, hai người bọn họ chưa chắc đã thua.



"Thất Thất à."



Eo của Lâu Thất bỗng bị thắt chặt lại, đột nhiên tim đập mạnh, "Chàng sao vậy?"



"Độc phát tác." Sắc mặt của Trầm Sát bỗng dưng trở thành xám xanh, dần chuyển thành đen thui.



Lâu Thất vừa nhìn đã kinh hãi, "Cổ không có phát tác?"



"Không có."



Đây là lần đầu tiên, chỉ có độc phát tác mà thôi!



Và, tại sao ôm Lâu Thất không thể giải nén một phần? Chẳng lẽ chỉ khi nào độc cổ cùng phát tác, nàng mới giải nén được sao?