Đế Vương Sủng Ái

Chương 550 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Sự tin tưởng của Hiên Viên Trọng Châu đối với ông lão này, toàn bộ được gán vào thân của bạn U U.



Hắn tin tưởng Lâu Thất, có thể đi theo bên cạnh Lâu Thất, con tiểu hồ ly nhận được sự sủng ái và tin tưởng tuyệt đối không đơn giản. Vậy thì, nếu tiểu hồ ly có thể an tâm ở trong lòng của ông lão đi theo ông, vậy thì là bạn chứ không phải là địch.



Nhưng bây giờ xem ra, việc này có chút điêu.



"Trọng Vương, chỗ này thật tà quái." Một thị vệ bên cạnh nhìn dãy đèn cầy ở hai bên, trong lòng có một cơn lốc nhỏ đang xoay chuyển, tuy ánh lửa lắc lư, nhưng chẳng có ngọn đèn nào bị dập tắt, điều này khiến họ cảm thấy thật kì lạ.



Trình Vi cũng căng cứng cơ thể, nhìn chặt vào hình bóng của ông lão phía trước, đè thấp giọng nói: "Đâu chỉ chỗ này thật tà quái, vị lão già kia cũng thật tà quái. Các ngươi nhìn xem."



Tất cả mọi người đều nhìn sang phía bên đó, chỉ thấy ông lão như đang bước đi, nhưng thật ra thì cơ thể đang phiêu diêu, chẳng thấy ông ta nhúc nhích gì cả, cơ thể đã tiến lên trên hơn chục bước rồi.



"Đây là bộ pháp khinh công." Một vị Thần Quỷ Binh lên tiếng: "Hình như ta có chút ấn tượng, nhưng là ai có bộ pháp như vậy thì hiện giờ ta chưa nhớ ra."



Đám Thẩn Quỷ Binh này bị giam giữ lâu ngày ở Vấn Thiên Sơn, và cũng bế quan lâu như vậy, sau khi thoát ra thì kí ức có chút mơ mơ hồ hồ, giống như những chuyện lặt vặt, nhiều người trong số bọn họ phải từ từ mới nhớ ra được.



Nhưng trong lòng của Hiên Viên Trọng Châu có một dự cảm không lành, việc này nhất định không phải là chuyện vặt vãnh, mà là rất quan trọng, "Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ, tốt nhất là nhanh chóng nhớ ra."



Có rất nhiều võ công tuyệt học không bao giờ truyền cho người ngoài, cho nên, chỉ cần biết được bộ pháp của người đó, có lẽ sẽ tường tận được thân phận của người đó.



Hiên Viên Trọng Châu chỉ cảm thấy, thân phận của ông lão này có thể rất quan trọng đối với bọn họ.



Ông lão cuối cùng cũng dừng lại, ở đó lại có tiếp một cánh cửa đầu tiên.



Trong núi động, toàn thân của Lâu Thất mềm nhũn, nằm trên đùi của Trầm Sát.



Phía dưới của bọn họ đang đắp chiếc áo bào của hắn, bây giờ chiếc áo bào đó đã dơ bẩn triệt để.



Hai bên má của Lâu Thất ửng đỏ, như đang say xỉn.



Đôi tay của nàng vẫn đang thao tác, ánh nhìn mê ly, vẫn không kiềm chế được lướt sang đôi tay của mình đang phục vụ "đại gia", chỉ cảm thấy mình sắp bị điên mất.



"Ê, họ Trầm kia, rốt cuộc đã xong hay chưa?"




Lâu Thất suy nghĩ theo lời nói của hắn, trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng vẫn chưa để nàng suy nghĩ thấu đáo, phía trước bỗng dưng có vài tiếng thở gấp.



Bọn họ quay đầu nhìn, có ba người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối chỗ đối diện.



Người. Quả thật là người.



Bọn họ còn tưởng là thú hoang cơ?



Hiên Viên Ý và thần y kinh hãi. Sao lại là người cơ chứ?



Lúc nãy bọn chúng ẩn núp trong bóng tối, đôi mắt chớp chớp phát sáng, đó rõ ràng là đôi mắt của thú hoang, đôi mắt của con người sao có thể như vậy được?



Hiên Viên Ý bỗng lui về sau một bước.



Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ba người kia không được bình thường. Trước tiên phát hiện được điểm bất thường trong đó là Lâu Thất. Nàng vội nhìn Trầm Sát, "Đôi mắt của bọn chúng giống y hệt với chàng!"



Đều đỏ ngầu như nhau, và, trên mặt của bọn chúng, trên tay đều lộ ra gân máu xanh đỏ, rải đều dưới da, sắc mặt vặn vẹo không nhìn rõ hình dạng ban đầu.



Và y phục trên người bọn họ đều rách nát khó tả, trên thân thể cực kì dơ bẩn, dường như đã chống chọi một thời gian dài ở dưới đáy vực.



"Chẳng lẽ bọn họ cũng đã trúng tuyệt mệnh cổ?"



Hiên Viên Ý bỗng dưng chỉ vào kí hiệu trên cổ áo của một người, "Đó dường như đã gặp qua trên cổ áo của Kim Nguyên."



Chính là một biểu tượng mặt trời được đơn giản hoá.



Kim gia, "Chẳng lẽ là người của nhà họ Kim?" Thần y kinh hãi.



Ánh mắt của Lâu Thất nhìn lướt qua ba người kia, thấp giọng nói: "Không có Kim lão." Ba người này hoặc là những kẻ bị mất tích của Kim gia.



"Bọn chúng cũng bị trúng tuyệt mệnh cổ." Trầm Sát kết luận.