Đế Vương Sủng Ái

Chương 552 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Quân chia ra thành mấy hướng.



Lại nói đến đám người Khổng Tu ở bên này.



Bọn họ dường như phải dồn hết sức lực mới có thể xông ra được khỏi Lâu gia, sau đó phải dựa vào sự quả cảm của Thần Quỷ Binh thì mới có thể thoát được khỏi sự truy kích của Lâu gia.



Suốt cả quãng đường trốn chạy ven theo vách núi Thông Thiên, cũng chẳng biết là đã đi khỏi Lâu gia được bao xa thì họ mới dừng lại.



"Lâu gia chẳng phải là đại thế gia sao? Tại sao lại dử dụng chiêu thức bỉ ổi vô liêm sỉ này?" Lâu Tín vô cùng phẫn nộ. Lục tiểu thư của Kim gia Kim Xảo Tiên sắc mặt trắng bệch vẫn đang hôn mê trong lòng hắn.



Vị tiểu cô nương này cũng thật là, hắn có võ công, ám tiễn phi tới ắt tự né được, đâu cần cô ta phải nhào tới đỡ thay hắn cơ chứ?



Giờ thì hay rồi, nếu không phải trên người Trần Thập vẫn còn thuốc của Thần Thuỷ Niệm thì e rằng cô ta đã lành ít dữ nhiều. Không biết ám tiễn đó đã bôi thứ gì lên mà sau khi bắn trúng máu chảy không ngừng, bất luận làm thế nào cũng không cầm máu được. Những loại thuốc khác đều vô dụng, cuối cùng chỉ đành cho cô ta dùng Thần Thuỷ Niệm. Tuy vậy nhưng cô ta đã mất máu quá nhiều, suốt cả chặng đường đều hôn mê bất tỉnh.



Không chỉ riêng cô ta, còn rất nhiều người khác cũng bị thương.



Ám tiễn của Lâu gia quả thật là lợi hại, không chỉ bắn ra được cự ly xa mà còn có thể tự chuyển hướng, đuổi theo kẻ bị nhắm tới. Nó có những điểm tương đồng nhất định với Truy Tức Tiễn của Thần Tiễn sơn trang.



Còn nữa, bọn họ cũng quá là bỉ ổi, tự nhiên lại ném ra một nam nhân nói là Lâu Hoan Thiên, uy hiếp bọn họ phải lập tức quay về, nếu không sẽ giết chết Lâu Hoan Thiên. Nếu không phải Long Ngôn nhận ra được thì thật sự là bọn họ cũng không dám đi nữa.



Có điều, cũng nhờ vậy mà bọn họ biết thêm một tin đó là Lâu Hoan Thiên chưa chắc đã ở trong tay bọn họ. Cái này cũng có thể coi là tin tốt phải không?



"Ta cảm giác Lâu gia không còn giống Lâu gia trước đây nữa rồi." Long Ngôn vẫn luôn ngồi trên xe trầm mặc nãy giờ lúc này đột nhiên mở miệng, sắc mặt vô cùng đăm chiêu. "Người của chúng ta lại không thể liên hệ được, điều này tuyệt đối không bình thường. Còn nữa, lão thái quân cũng có gì đó không đúng."



Khổng Tu trầm ngâm một lúc rồi đó: "Bây giờ nghĩ lại Lâu lão thái quân đúng là có gì đó không ổn, khi Trầm Sát và nha đầu Lâu Thất gặp bà ta thì dường như bà ta cố ý làm khó bọn họ, khi đó chỉ nghĩ rằng bà ta không dễ tiếp cận, thái độ quá quắt, nhưng lúc này nghĩ lại thì liệu có phải khi đó bà ta dùng kế để ép bọn họ đi hay không?"



Khi đó biểu hiện của Lâu lão thái quân quả thực là kỳ lạ, bây giờ Long Ngôn lại nói bà ta có gì đó không ổn.




Lâu Tín lại cảm thấy phiền toái, hắn hất rèm cửa xuống, thúc ngựa phi thẳng lên phía trước.



Vô cùng trùng hợp, bọn họ tuy chia quân ra thành ba đường nhưng lúc này lại cùng gặp nhau tại một điểm.



Tại mật thất dưới đất của Lâu gia, Lâu Nhược Uyển và Lâu Ngọc Thiên đang người trước người sau bước về lão phụ nhân đang gục đầu ngồi trên ghế.



"Lúc này tinh thần của lão thái quân không tồi mà?" Lâu Nhược Uyển nhìn lão phụ nhân này, trong lòng cảm thấy căm hận.



Lão phụ nhân ngẩng đầu lên, rõ ràng đây chính là Lâu lão thái quân. Nhưng lúc này vết thương lúc trước ở trên mặt lại rách ra mộng mảng da, lộ ra một mảng màu da khác ở phía trong, trông vô cùng kỳ quái.



Bà ta nhìn Lâu Nhược Uyển, cười chế giễu: "Lâu Nhược Uyển, ngươi còn là người nhà Lâu gia không? Lâu gia bị huỷ trong tay ngươi lẽ nào ngươi cảm thấy vui vẻ lắm sao?"



Sắc mặt Lâu Nhược Uyển trở nên khó coi, bước từng bước tới, rồi giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt bà ta, cô ta chỉ đánh Lâu lão thái quân một cái nhưng vệt máu trong miệng bà cũng rớm ra.



Cũng vì bởi cái tát này dùng lực quá mạnh mà da mặt bà ta lại bị toác ra một mảng nhỏ nữa, lại lộ thêm một chút phần da ngăm ngăm hơn. Vốn dĩ rách da sẽ chảy máu, thế nhưng lại có thềm một lớp da nữa thì quả thật chưa từng thấy, cái này của bà ta không thể coi là mặt nạ được bởi lớp da này quá thật, không hề giống da giả.



Lâu lão thái quân đưa tay lên ôm mặt, ánh mắt đau đớn nhìn xoáy thẳng vào Lâu Nhược Uyển. "Ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt dẹp đâu, vốn dĩ Lâu gia đã bấp bênh, có Lâu Hoan Thiên chống đỡ nói không chừng còn có chút cơ hội, bây giờ cũng đều bị ngươi huỷ cả rồi!"



Lâu Nhược Uyển cười nhạt: "Vậy thì có lien quan gì tới ngươi cơ chứ? Đây là chuyện của Lâu gia nhà ta! Một kẻ ngoại tộc bá chiếm chức vị nắm quyền Lâu gia lâu như vậy, ngươi có mặt mũi nào không?"



Thấy Lâu lão thái quân tức đến mức toàn thân run rẩy, cô ta ngập ngừng nói: "Ngươi vốn dĩ cũng làm gì có mặt, ha ha ha, nếu không thì làm gì có chuyện cháu gái đến trước mặt cũng không dám nhận?"



"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."



"Không biết sao?" Hai huynh muội Lâu Thất và Lâu Hoan Thiên sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau ở vách núi Thông Thiên, ngươi nói xem, ta nên để bọn chúng chết như thế nào đây?"