Đế Vương Sủng Ái

Chương 555 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Trầm Sát vốn dĩ tưởng rằng nụ cười này của chàng sẽ trực tiếp đốn gục tim nàng, khiến nàng mê đắm hai mắt sáng long lanh nũng nịu đổ ngay vào lòng chàng tại chỗ, ai ngờ nàng lại cứ đứng chết trân nhìn mình, đôi mắt to lấp lánh lúc này chất đầy những nghi vấn, nhìn chàng cứ như đang nghi ngờ chàng có vấn đề về thần kinh vậy, điều này khiến Trầm Sát ngay lập tức trở nên tức tối.



"Nhìn cái gì?"



"Khụ khụ."



Lâu Thất cũng dần dần hiểu ra rồi, chắc là ban nãy do nàng nhìn Trần Thập soái ca nhà nàng cười mà ngây ra mất hai giây nên lại khiến vị lu dấm này lên cơn rồi. Nhưng đế quân đại thần à, chàng có thể bình thường chút được không? Bình thường trong tình huống tự nhiên thì nụ cười của chàng trong chớp mắt sẽ khiến nàng bị đốn gục, nhưng trong tình huống này tự nhiên lại cười như vậy, khiến người khác sợ hãi lắm có biết không hả?



Nàng vòng tay qua cánh tay chàng, quay đầu sang nhìn mấy người Khổng Tu và Hoả, khẽ nhíu mày hỏi: "Khổng thúc thúc, Hoả vệ, những người khác đâu rồi?" Trong lòng nàng có chút sợ hãi, không phải là bọn họ đều xảy ra chuyện rồi đấy chứ?



Khổng Tu nhìn ra sự lo lắng của nàng liền vội nói: "Bọn họ không sao cả, chúng ta muốn vào trong thám thính trước nên để bọn họ tìm một chỗ núp vào nghỉ ngơi."



Lúc này Lâu Thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Hoả vệ và Trần Thập bọn họ lúc này mới nhìn ra hai con người màu đỏ thẫm của Trầm Sát, mấy người họ lộ ra thần sắc bàng hoàng và lo lắng.



"Độc Cổ của đế quân phát tác rồi phải không? Tại sao lần này lại không giống với lần trước vậy?"



"Độc của bản đế quân đã giải rồi, bây giờ chỉ còn lại Cổ là chưa giải." Trầm Sát nói rất bình thản. Có duy nhất một chút không bình thản chính là bởi thái độ lúc trước của Lâu Thất không bị nụ cười của chàng làm cho mê đắm mà thôi, đã vậy lại còn chuyển đề tài, đến một lời khen ngợi chũng chẳng có.



Người ta nói hai người ở bên nhau thời gian dài thì tình cảm sẽ nhạt dần, bản thân chàng không thấy vậy, ngược lại còn càng ngày càng thấy thích nàng hơn, nhưng không phải là nàng nhìn chán khuôn mặt của chàng rồi đấy chứ? Như vậy thì sao mà được! Sau này còn mấy chục năm nữa cơ mà, bây giờ mới một năm đã nhìn chán rồi thì đúng thật là nguy to!



Xem ra nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với nàng.



Trần Thập và Lâu Tín nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra được sắc mặt của đế quân rất khó coi, hơi thở rất lạnh lẽo, hai người đều cảm thấy lo lắng nhưng lại chẳng ngờ rằng lúc này chàng đang nghĩ tới chuyện khác, nghĩ xem làm thế nào để Lâu Thất thích chàng hơn nữa.



Ánh mắt cùa Hoả nhìn vào tay của Lâu Thất đang ôm lấy cánh tay của Trầm Sát, hắn hỏi: "Cổ của đế quân hiện tại tạm thời đã ngăn chặn lại được rồi sao?"



Lâu Thất gật gật đầu: "Không sai, nhưng không hề biết khi nào sẽ phát tác. Chúng ta đoán kẻ hạ Cổ có khả năng ở đây, vì vậy mà cũng muốn đi vào bên trong thám thính."



Nơi này nhất định phải vào, bởi ba người của Kim gia nghi ngờ bị trúng Cổ vừa mới mất tích không lâu, có lẽ là mới trúng Cổ vài ngày nay thôi, kẻ hạ Cổ không thể ở quá xa được.



Lúc này, Long Ngôn đột nhiên hiện thân ra, tay nắm một mẩu giấy nói cới Trầm Sát và Lâu Thất: "Đế quân, Tiểu Thất Lầu chủ, người của chúng ta đã tìm ra được rồi, mấy đại thế gia đó quả thật đều đã bị diệt môn, võ công giỏi nhất, tư chất giỏi nhất trong các gia chủ và đích hệ tử đệ đều đã mất tích."



Tin này khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.




Kẻ đó sau khi tỉnh lại thì mơ mơ màng màng một lúc rồi xách thùng lên quay về.



"Đế hậu, có đi xem Lưỡng Cước Thú đó không?" Trần Thập hỏi.



"Không, đi tìm tên Tả Hộ Pháp đó cái đã." Lâu Thất nhìn Trầm Sát: "Bây giờ chàng mới là quan trọng nhất."



Trầm Sát vốn dĩ trong lòng vẫn cảm thấy cay cú nhưng ngay lập tức đã bị câu nói này của nàng nịnh sướng lên mây xanh.



Nội viện, đông viện, vậy ắt hẳn phải đi vòng vào trong. Nhưng bọn họ càng đi vào trong thì giới bị lại càng nghiêm ngặt, thậm chí có hai lần suýt thì bọn họ bị phát hiện ra rồi.



Đi sâu vào hơn nữa vẫn còn cơ quan và trận pháp, may mà những cái này đều không làm khó được bọn họ, bọn họ vượt qua được hết từng ải một.



Sau đó bọn họ nhìn thấy cánh cửa màu đen đó.



"Cánh cửa này cảm giác có chút âm tà." Lâu Thất nói. Một tay Trầm Sát ấn vào tim, đột nhiên nhăn mày lại. Chàng có gì đó không ổn, Lâu Thất ngay lập tức phát hiện ra, đang định hỏi chàng bị làm sao thì bỗng nhiên vọng lại tiếng ồn từ cách đó không xa, dường như có kẻ nào đang quát mắng ai đó.



"Trốn vào trước đã."



Bọn họ vừa mới núp vào liền có hai thân ảnh lần lượt phi tới.



"Có phải ngươi cố tình đốt chiếc giường đó không?"



"Dám chạy trốn trước mặt bản vương, trong lòng bản vương không vui, không được sao?"



Lâu Thất nghe thấy giọng nói trước mặt, ngay lập tức mắt nàng sáng rực lên.



"Ca!"



Nàng đang định kéo Trầm Sát nhảy ra thì Trầm Sát lúc này lại đang nhìn kẻ đến sau, chàng nguy hiểm nheo nheo mắt lại: "Hách-Liên-Quyết!"



Ngay lập tức sát khí ào ào tuôn ra.