Đế Vương Sủng Ái

Chương 557 :

Ngày đăng: 14:19 19/04/20


Mười mấy người đó vẫn còn sống, đã vậy mắt người nào ngưới đấy còn trợn lên cực to, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và thù hận.



"Những người này là..."



Trình Vi nhìn mà sởn hết cả gai ốc: "Trọng Vương, có cứu bọn họ ra không?"



"Những kẻ này là ai ngươi quen bọn họ sao?"



Trần Vi lắc lắc đầu: "Không quen."



Lão già râu ria đó cũng nhìn bọn họ mấy lượt rồi chuyển hướng sang bậc thềm chỗ khác.



Nhưng lúc này, trong bể máu có một lão nhân đột nhiên kêu lên: "Lưu Quang Tử Vân Hồ?"



Nghe thấy tiếng của ông ta, U U đang bị lão già râu ria bế trong lòng lập tức giãy lên, nhảy ra khỏi lòng của lão già râu ria, chạy tới cạnh bể máu, kêu lên mấy tiếng "u u" với lão nhân đó.



"Ngươi thật sự là con tiểu hồ ly đó sao?"



"U U."



Lão già râu ria quay người lại, hơi ngạc nhiên nhìn tiểu hồ ly, ánh mắt đó dường như biểu đạt ý nghĩa là có người biết ngươi sao?



Hiên Viên Trọng Châu nhìn thấy, trong lòng khẽ động, hắn ta bước lên vài bước nói với ông ta: "Tiền bối, thực ra con Lưu Quang Tử Vân Hồ này là vật nuôi của muội muội ta, còn đặt tên cho nó là U U..."



"U, U?"



Trong miệng lão già cuối cùng cũng phát ra âm thanh, có lẽ vì quá lâu không nói chuyện mà dẫu rằng phát âm thành tiếng rồi vẫn có chút khàn khàn.



"Đúng vậy, con Tử Vân Hồ này luôn ở bên cạnh muội muội ta..."



Lời của Hiên Viên Trọng Châu còn chưa nói xong thì lão nhân ở trong bể máu đó đã lên tiếng: "Xin hỏi muội muội của các hạ là ai?"



Lúc này Hiên Viên Trọng Châu mới nhìn sang ông ta, gầy và xanh, trên trán còn có vết thương, râu của ông cũng đã bạc đi một nửa, hơn nữa thần sắc của ông ta dường như lại còn thống khổ hơn cả những người trẻ tuổi khác.



Thấy hắn do dự, lão nhân đó lại vội nói: "Lão phu là Kim gia..."



"Kim lão?"




"Bọn họ là...người của ta." Ông ta vất vả nói ra được câu này, ngửa mặt lên trời đau đớn kêu lên. "Aaa!"



Âm thanh này có nội lực vô cùng thâm hậu, rung chấn đến mức lồng ngực tất cả mọi người đều cảm tháy nhức nhối, động tác của đám Khối Lỗi đó cũng ngưng lại, sau đó đồng loạt chuyển hướng về ông ta.



Lão già râu ria giọng nói run rẩy nói: "Các, ngươi, nhận ra ta?"



Ông ta nói chuyện cũng linh hoạt hơn lúc đầu nhiều rồi, nhưng vẫn nói vô cùng chậm chạp, âm thanh cũng có chút trầm khàn.



Đám Khối Lỗi đó ngập ngừng một lúc rồi cùng lúc bổ nhào về phía ông ta, bộ dạng hung tàn của chúng trông như đang muốn đồng thời xé xác ông ta ra làm từng mảnh vụn!



U U kêu lên rồi lao qua đó, lúc này, một cây roi dài màu đen cuốn thân nó lại kéo về.



Quả thật Lâu Thất không dám tin vào mắt mình nữa rồi!



Đám lông màu tím bạc của U U trong lòng mình chẳng còn mấy sợi nữa, đã vậy còn bết lại thành từng cụm, lộ ra vài vết thương trên da, vết máu khô đọng dính đầy bùn đất, trông vô cùng thảm hại.



"Kẻ nào làm?"



Giọng nói của nàng lạnh lùng như băng, ánh mắt chuyển hướng về đám Khối Lỗi kia: "Đám quái vật này sao?"



"U u!" Nước mắt U U giàn giụa, nó cứ cọ cọ vào Lâu Thất, tựa như đứa trẻ bị thất lạc đã lâu nay mới tìm được người thân, bộ dạng tủi thân của nó thật khiến người ta đau lòng.



"Châu Nhi." Hiên Viên Ý nhìn thấy Hiên Viên Trọng Châu, cảm thấy thở phào.



"Cái đẹt, kẻ nào dám bắt nạt thú cưng của bản cô nương!" Lâu Thất giận dữ hô lên, roi Thí Hồn vỗ xuống đất một tiếng rồi phóng vút về một Khối Lỗi gần nhất.



Hiên Viên Trọng Châu lập tức kêu lên: "Lâu Thất cẩn thận, đám Khối Lỗi này ăn cả người sống!"



Không cần hắn phải nói, lúc Lâu Thất đi vào đã nhìn thấy hai Khối Lỗi đang cầm lấy cánh tay lên nhai rồi. "Ta cho bọn chúng ăn!"



Lâu Thất kéo lấy Trầm Sát, hai người giống như hai sát thần xông về đám Khối Lỗi đó.



"Không được giết bọn họ..." Lão già râu ria đưa tay ra bảo vệ chúng, nhưng một Khối Lỗi đã cắn lấy bả vai của lão ta.



Lâu Thất khẽ hừ một tiếng, chẳng cần quan tâm ông ta là ai: "Không được giết cái đầu ông!"