Đế Vương Sủng Ái
Chương 57 :
Ngày đăng: 14:12 19/04/20
Chính bởi vì chỗ này không có tủ lạnh, bây giờ lại là cuối hè, muốn đông được rất khó, may là gần khu nhà lao này có một cái giếng sâu, có lẽ là do khí lạnh tích tụ nhiều năm nên nước của giếng ở đó lạnh hơn nước giếng bình thường rất nhiều. Giếng đó cũng rất sâu, dưới đáy nhiệt độ rất thấp, dùng giỏ trúc thả xuống, ướp lạnh một đêm là được, sẽ không làm thay đổi chất lượng.
Đối với việc ăn uống thì cho dù không có điều kiện cũng phải cố gắng sáng tạo ra điều kiện để ăn.
Lâu Thất có thể chất ăn mãi không béo, điểm này khiến cho phụ nữ ở thời hiện đại hận muốn chết, nhưng khi nàng có nhiệm vụ, mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều năng lượng, người bình thường không thể so sánh được, nếu không ăn nhiều một chút thì không thể bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.
“Bách Hoa Đông được tạo thành từ cái gì?” Những đầu bếp kia sau trận đại chiến đã bỏ chạy gần hết, bây giờ trong Cửu Tiêu điện đều là đầu bếp mới, nhưng bên trong Cửu Tiêu điện trừ Tuyết vệ ra thì không có nữ chủ tử nào có yêu cầu về đồ ăn, yêu cầu về mùi vị. Bình thường cũng không có ai yêu cầu gì nhiều, cho nên mỗi khi nấu đồ ăn đều phân chia theo số lượng lớn, mùi vị không tệ, bề ngoài cũng không có vấn đề gì. Vì vậy, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đồ ăn tinh xảo như thế này...
“Dùng da heo làm thành.” Lâu Thất vừa nói vừa lấy Bách Hoa Đông ở một bên, nói với hắn: “Đừng bảo ta đối xử với ngươi không tốt, này, cho ngươi hai miếng.”
Ưng im lặng, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi có cả một mâm đồ ăn như vậy, lại chỉ cho ta hai khối, quá keo kiệt!”
Bách Hoa Đông này bị cắt thành từng miếng nhỏ, dựa vào sức ăn của nam nhân trưởng thành, mỗi lần há miệng đều có thể ăn hết một miếng.
“Có muốn ăn nữa không vậy?” Lâu Thất lườm hắn một cái, lấy một miếng bỏ vào miệng.
Ưng tức giận, đưa bánh ngọt mình đem tới bỏ trên bàn, một tay mò đến chỗ mâm Bách Hoa Đông, quay người chạy vọt ra cửa: “Đó là đồ Đế Quân ban cho ngươi, cái mâm này ta giúp ngươi đưa cho Đế Quân hưởng dụng.”
“Này, Ưng, tên khốn kiếp kia mau trả ta, ta còn chưa ăn no!” Lâu Thất kêu lớn.
Ưng đã chạy không thấy tăm hơi đâu.
Nhị Linh thấy vậy, thấp giọng nói: “Cô nương, không phải chúng ta còn một mâm ở dưới giếng sao?”
Hoa Vu Tồn nói đến đây, Thiên Ảnh đột nhiên xuất hiện, tiếp lời hắn: “Gần đây chúng ta nhận được tin, ngoài những người đó còn có một liên minh Diệt Sát chuẩn bị được thành lập, mục đích chính là tiêu diệt Đế Quân.”
Lâu Thất liếc hắn một cái: “Nếu đã như vậy không phải chủ tử sẽ gặp nguy hiểm sao? Sao ngươi còn không đi theo bên cạnh bảo vệ hắn, chạy đến nơi này làm gì?”
“Bẩm cô nương, là Đế Quân để cho thuộc hạ xuống đây, nói với cô nương một câu, chuyện bên khu nhà lao này làm xong rồi, đến lúc trở về Tam Trùng điện rồi.” Thiên Ảnh nói.
Lâu Thất không nói gì. Hôm nay nàng vừa mới làm xong mọi chuyện, hắn mấy ngày rồi cũng không đến đây, sao sẽ biết rõ ràng như vậy? Thiên Ảnh là ám vệ của hắn, chỉ một câu nói như vậy, để cho ai nói chẳng được, sao cứ phải phái hắn ta tới đây?
“Sắp tới đại lễ tuyển phi rồi?” Nàng phát hiện gần đây nàng quá bận rộn mà quên mất chuyện này. Khu nhà lao này cũng không nhiều thị nữ như Nhị Trùng điện cả ngày thảo luận về chuyện đó. Bên này cơ bản đều là nam nhân, bọn họ cũng coi trọng chuyện tuyển phi, nhưng bọn họ càng coi trọng việc trông coi tù nhân hơn. Hơn nữa, bọn họ còn phải cố gắng đề cao năng lực của bản thân, bởi vì ở khu nhà lao này thì xác suất gặp phải nguy hiểm về tính mạng cao hơn rất nhiều.
“Bẩm cô nương, ba ngày sau chính là đại lễ tuyển phi.” Thiên Ảnh nói. Hoa Vu Tồn nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Hoa thống lĩnh, ngươi có lời gì thì cứ nói, ấp úng như vậy làm gì?” Lâu Thất thấy bộ dạng kia của hắn, nàng không nhịn nổi.
“Lâu cô nương, thật ra thì thuộc hạ luôn có việc muốn nhờ Lâu cô nương giúp đỡ.”
“Việc gì?”
“Trước đây chúng ta bắt được một người xâm nhập, người đó chắc chắn có mục đích đặc biệt, nhưng trước giờ không có cách nào moi được thông tin từ miệng hắn, Lâu cô nương có biện pháp gì không?”
Lâu Thất vỗ trán: “Chẳng lẽ ngươi coi ta là người vạn năng sao? Loại chuyện như tra hỏi này cũng gọi ta đến?”
“Là do tình huống của người kia quá đặc thù, lại là kẻ kín mồm kín miệng. Kín đến đâu thì tới nơi này của thuộc hạ, thuộc hạ cũng có cách để cho hắn nói ra...”