Đế Vương Sủng Ái
Chương 571 :
Ngày đăng: 14:19 19/04/20
Đây là lén đổi có được không hả?
Nàng nói thực sự là rất giống Đế Quân, lúc này nếu nói theo lời hắn, trả lời là thích, vậy không phải nói nàng cũng thích hắn như thế sao?
Lâu Thất ôm lấy ngực, làm bộ đau lòng nói: "Chàng trở nên xấu xa rồi."
"Bản Đế Quân có thể xấu với tất cả mọi người, nhưng nhất định sẽ tốt với nàng. Trầm Sát nói xong, tay cũng đã dời đến nơi hắn muốn, hơi dùng lực.
Lâu Thất lập tức cắn môi dưới.
"Chàng tiết chế một chút cho ta."
Lúc này, Thiên Nhất đang đánh xe ở ngoài, nếu chẳng may nàng kêu ra tiếng, không phải sẽ rất xấu hổ ư.
Đêm qua, nàng cho rằng mình có thể chịu được, ai biết đến khi hắn mạnh mẽ như thế, căn bản là không thể khống chế được. Đây là lần đầu tiên nàng nếm trải cảm giác điên cuồng không khống chế được như vậy, mỗi lần lên đến đỉnh, trong nháy mắt thậm chí nàng còn mất đi ý thức.
Cũng may Trầm Sát còn khống chế được.
"Về sau, tẩm cung của chúng ta, ai cũng không thể lại gần." Trầm Sát cắn môi nàng một cái.
Lâu Thất nghe vậy trợn trắng mắt.
Có điều, nghe được lời này nàng lại có chút hoang mang, cũng không biết sau này bọn họ sẽ ở đâu, còn có thể quay về Đại Thịnh sao? Lại nói, nàng cũng rất thích Cửu Tiêu Điện, hơn nữa, cũng chưa ở đó được bao lâu.
Lần này đi đại lục Long Ngâm, cũng không biết sẽ có kết quả gì. Bọn họ có thể tìm được cha mẹ của mình không? Còn có lão đạo sĩ thối nữa...
"Sau khi đến đại lục Long Ngâm, ta muốn đi tìm sư môn của lão đạo sĩ thối trước."
Trầm Sát gật đầu: "Phụ xướng phu tùy."
Lâu Thất: "..."
Ôi chao! Ngọt chết nàng rồi, ngấy chết nàng a!
Xe ngựa bỗng đột nhiên dừng lại, Lâu Thất bị ngã về trước, Trầm Sát dễ dàng ôm lấy cơ thể của nàng.
"Đế Quân, Đế Hậu thứ tội, mộ địa đã xảy ra chuyện." Giọng nói của Thiên Nhất ngưng trọng truyền vào.
Trầm Sát ôm nàng bay ra ngoài. Bọn họ cũng đã đến mộ địa Lâu gia, mộ địa này còn lớn hơn so với tưởng tượng của họ, cũng không biết tại sao Lâu gia lại có nhiều người chết như thế...
"Chàng nhìn rõ được?"
"Ừm."
Mẹ kiếp, nội lực cũng tiến bộ quá nhanh đi, phải biết, bây giờ ngay cả nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy được một chút bóng dáng mờ mờ a.
"Đi theo bản Đế Quân."
Trầm Sát dẫn Lâu Thất đi về trước, trong này có một mùi hương rất lạ, thế nên bọn họ cũng không dám tùy tiện đốt lửa.
Trầm Sát rút Ẩm Huyết kiếm ra, mũi kiếm quét trên mặt đất, mọi người nghe âm thanh này đuổi theo.
Có thể ở đây có cơ quan, nhưng đã bị người đến trước xử lý rồi, nên bọn họ cũng không gặp phải thứ gì.
Lúc này, trước mắt đột nhiên có ánh sáng dịu nhẹ phát ra.
Vừa giống ánh trăng, lại vừa giống ánh sáng của ngọc.
Khi chuyển mắt, một mộ thất hình tròn xuất hiện trước mặt mọi người, Hách Liên Quyết lại đang chắp tay sau lưng đứng trước một bàn đá, Thanh Y đứng cạnh hắn, còn có thêm bảy, tám thị vệ đang cầm kiếm giơ về phía họ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trên mặt bàn kia chỉ đặt một cái giá, bên trên có một thanh ngọc khí kỳ lạ, ngọc khí này không nhỏ, bằng cánh tay người trưởng thành, đầu như mũi tên, phía sau khắc rất nhiều hoa văn, phía cuối lại thắt một chuỗi dây xích không biết chất liệu gì.
Thế nhưng, khiến người khác kinh ngạc là ánh sáng nhu hòa khắp phòng chính là từ thanh ngọc khí này phát ra.
Không lẽ đây chính là chìa khóa của Thánh cốc Bạch Vu tộc?
Hách Liên Quyết chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Trầm Sát và Lâu Thất: "Các ngươi đến rồi."
Trầm Sát không thích thái độ này của hắn, giống như chuyện gì cũng nằm trong tay hắn vậy.
Có điều, hắn cũng không cần thiết phải thích người này.
Trầm Sát liếc mắt thấy ánh mắt của Lâu Thất vẫn đang nhìn chằm chằm thanh ngọc khí kia, cũng không nhìn Hách Liên Quyết, trong lòng hắn rất thảo mãn.
"Món đồ này, bản Đế Quân muốn." Ngữ khí của Trầm Sát nhàn nhạt vang lên.
Thanh Y ngay lập tức kêu lên: "Dựa vào cái gì?"