Đế Vương Sủng Ái

Chương 582 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Trầm Sát từ từ quỳ xuống trước mặt Lâu Thất.



Trái tim Lâu Thất run lên.



Cỗ nội lực được tuôn trào ra bên ngoài khi hắn gầm lên lúc nãy khiến người ta phải cảm thấy khiếp sợ. Nàng xem như đã có một sự lý giải khá trực quan, biết được sau khi giải cổ thì nội lực của nam nhân nhà mình tăng lên đến mức độ như thế nào.



Vả lại, dưới tình trạng bạo nộ như vậy, mà hắn vẫn còn thể bảo vệ nàng, công lực này khiến người ta hoảng hốt.



Nhưng, bây giờ hắn lại không hề do dự, quỳ xuống trước mặt nàng như thế, nhìn nàng với ánh mắt lo lắng để đỏ ngầu.



Trong lòng Lâu Thất bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng mềm mại.



Nàng nhìn rất rõ tâm ý của hắn đối với nàng.



"Thất Thất," Trầm Sát nhìn nàng, ngón tay đang bưng tách trà của nàng trắng bệch vì dùng sức quá nhiều, tất nhiên hắn biết, nếu không phải vì lý do đặc thù, tuyệt đối sẽ không có ai có thể ép nàng uống một tách trà có vấn đề. Huống hồ, lúc nãy nàng cũng không cho hắn chạm vào nàng. "Chuyện gì vậy, nói cho bổn Đế Quân biết."



"Vạn Thần Phệ." Giọng nói của Lâu Thất bình thản, không hề nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng ba chữ mà nàng nói ra, xét về nghĩa mặt chữ đã đủ để khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.



"Vạn Thần Phệ là gì?" Trầm Sát đã thu lại cơn bạo nộ trên người, ngữ khí dịu dàng đến đáng sợ.



Thật ra Lâu Thất thấy hơi bực bội trong lòng, bởi vì nàng lại đụng phải cái thứ mà Lão đạo sĩ thối đã nói qua. "Nói ra cũng rất đơn giản, là một tơ do một loại trùng nhả ra."



Đáp án nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.



Nhưng họ đều biết, tuyệt đối không hề đơn giản như thế.



Lúc này, giọng nói của Hàn Tiểu Sức lại vàng lên, mang theo ý cười âm tà: "Chi bằng để ta giải thích cho các người biết nhé."



Khi cô ta bắt đầu nói, ai cũng không biết rằng, Lâu Thất nhìn Trầm Sát một cái, nàng đang truyền âm cấp tốc cho hắn. Trong con ngươi của Trầm Sát lóe lên sát ý lạnh lẽo.
"Ai là kẻ xui xẻo bị ngươi tìm được thế?" Giọng của Lâu Thất rất bình thản, không nghe ra bất kỳ tức giận nào: "Một đêm xuân phong đổi lấy tu vi cả đời đấy, ai mà lại xui xẻo đến thế?"



Chính là vì như thế, Hàn Tiểu Sức mới chắc chắn cho dù Lâu Thất có uống tách trà kia, cũng sẽ không tìm Trầm Sát, trừ khi nàng ta hy vọng tu vi của hắn bị phế bỏ, trở thành một kẻ yếu đuối bệnh thật.



Nhưng, nếu nàng ta tìm nam nhân khác, với tính cách kiêu ngạo của Trầm Sát, tình cảm phu thê hai người chẳng lẽ lại không bị rạn nứt hay sao?



Cô ta không muốn Lâu Thất sống dễ chịu.



"Người này cũng là người quen của ngươi, chắc ít nhiều gì cũng có cảm tình với ngươi nhỉ? Hắn đang đợi ngươi trong phòng củi sau hậu viện, có muốn đi xem thử không?"



Hàn Tiểu Sức thấy Lâu Thất cứ bưng tách trà kia, cô ta hừ lạnh trong lòng, cô ta không hề lo lắng Lâu Thất sẽ không uống, uống rồi ít nhất Lâu Thất vẫn có thể sống tiếp vả lại còn có thể nhả Vạn Thần Tơ, việc đó thật sự rất lợi hại đấy, chỉ cần lên giường với vài tên nam nhân có nội lực mạnh mẽ là được, lại chẳng cần phải chết. Nếu như không uống, nửa năm sau chắc chắn sẽ chết, vả lại trong nửa năm nay, ai đụng vào cô ta kẻ ấy chết.



So sánh hai kết quả, cô ta tin Lâu Thất vẫn sẽ chọn uống, chết tử tế chẳng bằng sống lay lắt.



Lâu Thất bưng tách trà đứng lên: "Nếu đã như thế, ta phải đi xem thử vị công tử chuẩn bị hy sinh một thân tu vi vì ta nào."



Trầm Sát đi bên cạnh nàng, khi ra cửa hắn ta ha lệnh: "Không ai được phép đi theo."



Trong câu nói bình thản ấy, không khó nghe ra sự ghen tuông.



Vân Nhược Hoa nhìn bóng dáng cao to đi bên cạnh Lâu Thất, không biết vì sao, trong lòng cô ta bỗng thấy hâm mộ. Cô ta loáng thoáng phát hiện, hắn ta chắc chắn sẽ không từ bỏ Lâu Thất như vậy đâu.



Vả lại, cô ta cảm thấy một nam nhân cố gắng kiềm nén lửa giận ngút trời, thật sự rất mê người. Sau đó khi Trầm Sát bùng nổ lửa giận cũng quả thật đã khiến trái tim cô ta mê đắm đến mức không thể chứa thêm được người thứ hai.



Trong mắt Vân Nhược Hoa lóe lên tia sáng bất minh, đột nhiên nói với Trần Thập đang ở bên cạnh cô ta.



"Tôi có một thứ có thể giúp các người."