Đế Vương Sủng Ái

Chương 586 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


"Không được!" Cô ta lập tức lắc đầu.



Triệu Vân Phong nhướng mày: "Không được?"



Lửa bên ngoài càng ngày càng to, trời đã ngã về đêm, giúp họ nhìn được tình hình ngoài xe. Rõ ràng đối phương biết nếu họ muốn đi ngang qua Thành Cẩm Dương thì bắt buộc phải rời khỏi từ cổng tây, vì thế người của bọn họ đều tập trung ở đây, mưa tên bay đầy trời, châm lửa khắp nơi, chỉ chốc lát sau, cổng thành tây đã sắp bị biển lửa nhấn chìm.



Họ lùi về sau.



"Ngoại trừ đi ngang qua Thành Cẩm Dương, thì không còn con đường nào có thể đến Thánh Tiên Cung ư?" Lâu Thất hỏi Triệu Vân Phong.



Triệu Vân Phong nhướng mày, hắn không hề biết họ sắp đi Thánh Tiên Cung, hắn suy nghĩ rồi nói: "Đường thì vẫn có, nhưng đây là con đường ngắn nhất, nếu đi vòng đường khác thì phải mất thêm vài ngày."



Họ không hề có nhiều thời gian như thế.



Vì thế, trong tình hình hiện tại, chỉ có cách phá cửa thành xông ra ngoài.



Lâu Thất nhìn Vân Nhược Hoa.



"Vạn kiến phá thành?"



Mặt mày Vân Nhược Hoa trắng bệch, nghiến răng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không dùng loại vu thuật này đâu."



"Kiến có mặt ở khắp mọi nơi, đừng xem thường loài động vật bé nhỏ này, một con không được, một trăm con một ngàn con không được, nhưng nếu là kiến của toàn thành, của khắp vùng đất xung quanh đều đến đây thì sao? Cho dù cửa thành dày cỡ nào cũng không thể chống lại chúng." Triệu Vân Phong nhếch khóe môi, nhìn Vân Nhược Hoa, "Chỉ có điều, sau khi sử dụng vu thuật này, mái tóc tiểu thư xinh đẹp đây sẽ đổi sang màu bạc trắng mà thôi."



Loại vu thuật này, vốn đã cực kỳ tốn sức, nếu chỉ bạc đầu thì đã xem là rất may mắn rồi.



Nhưng, đối với một nữ tử đang trong độ tuổi thanh xuân mà nói, đây quả thật là chuyện khá tàn nhẫn.



Vân Nhược Hoa đang định lùi lại, thì một ngọn gió khủng bố đã ào đến, cô ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị ném ra xa, rơi xuống nơi cách cổng thành tây không xa.


Bỗng có thêm một hơi thở xuất hiện bên cạnh, Trầm Sát nghiêng đầu, nhìn thấy nàng đã đứng bên cạnh hắn, lúc này khuôn mặt của nàng mang theo nét sắc bén mà cho dù là nữ tử thế gia cũng chưa chắc đã có. Trước đây Trầm Sát chưa bao giờ nghĩ đến có nữ tử nào có thể sánh vai với hắn khi hắn đứng trên đỉnh cao, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy như vậy thật tốt.



Hai người họ có thể ra khỏi thành, nhưng những người khác lại không được, xe ngựa cũng không thể, vì thế nhất định phải phá được cổng thành.



"Có không ít người nhỉ." Lâu Thất khẽ nhướng mày, nhìn những đốm lửa ngoài thành, có thể cảm nhận được ngoài kia có vô số hơi thở, đang cố gắng điều chỉnh bố cục.



Trầm Sát nói rất nhàn nhạt: "Thân giá của chúng ta chỉ có thế thôi à." Ý ở đây là, hắn cảm thấy bất mãn về việc đối phương chỉ gần như dốc hết sức toàn thành, hy sinh cả một ngôi thành phồn hoa, và nguyên nhân bất mãn ở đây lại là vì cảm thấy cái giá đối phương đưa ra không đủ.



"Lúc này rồi đừng so đó những thứ này nữa." Lâu Thất chớp mắt, "Thi với nhau không?"



Trầm Sát hiểu ngay chuyện thi thố mà nàng nói là gì, hắn vỗ vai nàng: "Không cần thi, bổn Đế Quân sợ nàng mệt, nàng cứ từ từ ra tay."



Nói xong, thân hình như diều hâu, nhảy xuống Thành Lâu, bay về phía đám người ở ngoài thành.



"Ta cũng lâu rồi chưa được hoạt động gân cốt thỏa thích." Lâu Thất mỉm cười, bám sát theo sau.



Những kẻ núp trên ngọn cây bỗng cảm thấy có một cỗ sát khí ùa đến, bọn chúng hốt hoảng, nhưng chúng chưa kịp phản ứng thì ánh kiếm đen và bóng roi dài lóe lên lần lượt, kéo theo những tiếng kêu thê thảm. Những gốc cây to bằng một người ngã xuống trong tích tắc, cây đổ, người đứng trên cây cũng không tốt hơn là bao, chúng rơi xuống như mua, nhưng chúng nhanh chóng sẽ phát hiện ra, nếu chỉ là ngã xuống thôi thì vẫn còn may!



Bởi vì những người không ngã xuống, đều bị tên nam nhân như ma quỷ kia chém đứt tay, chém ngang eo hoặc chém bay luôn chiếc đầu.



Hắn ta ra tay không để lại một cái xác nguyên vẹn nào!



Điều này khiến đối phương run lên, muốn rút lui theo bản năng.



Nhưng không lâu sau chúng sẽ phát hiện ra, muốn rút lui cũng đã không kịp rồi.



Lâu Thất cầm Roi Thí Hồn, miệng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhìn thế nào cũng khiến người ta dựng tóc gáy.



Giọng nói treo trẻo của nàng vọng vào tai chúng: "Ma Điện? Hãy để cho đêm nay, trở thành khúc dạo đầu cho sự lụi tàn của Ma Điện đi!"