Đế Vương Sủng Ái
Chương 595 :
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
Bọn họ đều dừng bước, đang lúc ngây người, nam nhân kia quay đầu lại, cặp mắt hoa đào lãnh diệm, bờ môi căng đầy mà sáng bóng, lúc này non sông tươi đẹp đều trở thành phông màn.
Tay áo rộng rãi, dáng người phiêu nhiên, toàn thân khí chất gần như không ai có thể so bì. Hắn nhìn qua đây, ánh mắt như có phần mờ mịt, nhìn bọn họ, mà lại như không nhìn bọn họ.
Nom hắn chẳng qua cũng chỉ mới gần ba mươi, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện trên người hắn không còn dáng vẻ của người trẻ tuổi, mà là loại nội liễm đã ngưng đọng theo năm tháng.
Ở đây trừ Trầm Sát và Hách Liên Quyết ra, đây là nam nhân kinh diễm nhất mà Lâu Thất thấy. Thâm chí, nam nhân này còn đẹp hơn Hách Liên Quyết rất nhiều.
Điều kỳ lạ hơn là, khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng nàng lại có chút cảm giác thân cận.
"Các hạ là ai?" Mật lão nhìn bọn họ mãi không lên tiếng, liến tiến lên trước hai bước, cất giọng hỏi.
Vừa lúc đó, trong Thánh Tiên Cung, dưới hàng cây nào đó, hai người đang ngồi đánh cờ, một là một lão giả râu bạc phiêu phiêu và một nữ nhân mặc hoàng y dù tuổi đã hơn năm mươi nhưng phong thái vẫn như sơn đột nhiên cùng quay đầu lại, mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Nữ nhân nghẹn ngào: "Phá Động thời không?"
Lão giả giương tay lên, phía sau xuất hiện một tên đệ tử, lão nhanh chóng nói: "Nhanh đi mời mấy vị sư thúc!"
"Chúng ta mau đi xem! Có phải đã đến lúc đưa về rồi không?"
Thân ảnh hai người nhẹ lóe lên, thoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Ở bên kia, chẳng ai ngờ được rằng, ngay sau khi Mật lão lên tiếng, cảnh sắc trước mắt liền thay đổi, thác nước không còn nữa, hồ nước cũng không còn, trước mắt họ vậy mà lại là một khoảng đại dương mênh mông.
Vẫn là nam nhân kia, thế nhưng lại thay một bộ trang phục khác, một thân mặc chiến giáp mềm cuồng tình như lửa, trường kiếm nhuốm đầy máu, hai má bị trầy da, bên môi có vệt máu tươi khiến hắn nhìn có thêm vài phần vẻ đẹp bi tráng.
Nhìn nam nhân này như vậy, lòng Lâu Thất bỗng dưng nhói một cái, liền lấy tay ôm ngực, Trầm Sát nào quản nam nhân gì gì kia, có thể nói, chính vì có nam nhân như này, hắn càng đặt sự chú ý lên người Lâu Thất, hiện tại nhìn thấy nàng đau lòng vì một nam nhân khác, hắn liền khẽ chau mày, khí tức đột nhiên lạnh, đang định nói, Lâu Thất đã nắm lấy cổ tay hắn.
Nàng nhỏ giỏng chỉ đủ để hắn nghe thấy: "Sát, chàng thấy bộ dáng ta có bao nhiêu phần giống hắn?"
Trầm Sát nghe vậy liền ngẩn ra, hắn liền quay đầu nhìn lại nam nhân kia, lập tức mở miệng: "Ít nhất cũng phải giống tới bốn phần."
"U U, ngươi ở đây nguy hiểm, ta đưa ngươi ra ngoài." Lâu Thất xốc nó lên, ném về phía lão đầu. Cùng lúc đó, nàng cũng đang muốn nôn, trước đây lão đạo sĩ thối đưa nàng đi đi về về, đâu có động tĩnh như vậy? Giờ đây rốt cuộc là sao chứ!
"Thuộc hạ, thuộc hạ Thiên Ảnh, thiếp thân thị vệ của Trầm thị hoàng đế! Hoàng thượng hoàng hậu vẫn luôn đợi thuộc hạ!" Nam nhân ấy như sợ không còn cơ hội nói,ở tại tình huống lúc này vội vàng nói, "Bọn họ đang..."
Trầm Sát và Lâu Thất đều khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt đó khiến hắn không nói tiếp nổi.
"Thiên Ảnh?"
"Nếu là như vậy, dường như ngày nhỏ bổn Đế Quân đã mơ hồ nghe qua cái tên này, cho nên khi đặt tên cho Thiên Ảnh..." mới dùng cái tên này theo bản năng.
Lâu Thất im lặng.
Thiên Ảnh.
Lão đầu bên kia kêu to: "Tiểu tử, nha đầu, đây là Phá Vực thời không mạnh nhất mà chúng ta từng gặp, nếu như bây giờ cứu các ngươi thì sẽ không có cơ hội kéo Hiên Viên Lại trở về! Hoặc nếu như kéo được nó về, các ngươi có thể tạm thời sẽ bị mắc kẹt ở trong Phá Vực, cơ hội bình an quay về không quá năm phần!"
Lâu Thất nhíu mày, thật sự là muốn mắng chửi trời.
Trầm Sát nắm chặt tay nàng, cũng cảm thấy không thể tưởng nổi, thế nhưng khi nghĩ tới, lần đầu tiên, lần thứ hai Lâu Thất rơi vào ngực hắn có lẽ là do gặp được Phá Vực thời không, cho nên hắn sẽ không buông nàng ra, ai biết được lát nữa nàng sẽ rơi xuống đâu? Ngộ nhỡ tìm không ra thì sao?
"Nàng ở đâu, bổn Đế Quân liền ở đó."
Lâu Thất nghe được ngữ khí kiên định của hắn, trong lòng ấm áp, lập tức nói với lão đầu: "Kéo Hiên Viên Lại trở về!" Dù có thế nào đi chăng nữa, nàng không thể để lão đạo sĩ thối ở lại hiện đại một mình thêm lần nữa, ở bên đó hắn không người thân thích, về sau ngộ nhỡ nàng không còn cơ hội quay lại, chẳng phải cả đời này hai người sẽ không thể gặp lại nhau nữa sao?
"Được! Quả không hổ là đồ đệ của A Lại!"
Lão giả hét một tiếng, lập tức hạ lệnh thi triển bí pháp.
"Các ngươi cố chịu một chút, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chờ A Lại quay về là có thể kéo các ngươi ra!" Lão đầu nói rồi hai tay rạch một cái, có kình khí vô hình truyền vào trong trận.
Bọn họ lúc này đều không để ý tới Tiền Anh lúc nãy bị đánh bay, cô ta bò dậy, nhìn thấy một màn trước mắt, lại nhìn Lâu Thất, cắn cắn môi dưới.