Đế Vương Sủng Ái
Chương 600 :
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
Trầm Sát đi đến sau lưng nàng, cùng nàng đứng nhìn hang động kia.
"Giải quyết xong hết rồi?" Lâu Thất không quay đầu lại.
"Ừm." Cũng chỉ có mấy người, mặc dù tên kia có thứ gọi là súng, nghe nói rất lợi hại, nhưng chỉ cần nhanh hơn bọn họ là được, cho dù bọn họ nổ súng cũng bắn không trúng hắn.
Trong rừng cây còn có một nam nhân trần như nhộng bị giày vò đến chết, nhưng hắn sẽ không nói những điều này với nàng.
"Nàng đã tới đây?" Câu hỏi này của Trầm Sát là câu khẳng định, chắc chắn là Lâu Thất đã từng đến hang động này, nếu không nàng sẽ không đứng đây với vẻ mặt như vậy.
Hắn không thích.
Bởi vì hắn cảm thấy giống như nàng đang nhớ đến người trong lòng, nàng nhớ đến đoạn quá khứ kia, vừa rồi những nam nhân kia có nhắc đến một người khác, mặc dù Lâu Thất nói giữa hai người không có quan hệ gì, nhưng chắc chắn tình nghĩa giữa hai người không hề bình thường.
Nhưng, đó là quá khứ của nàng.
Hiện tại và tương lai của nàng đều bị hắn chiếm hết, dọn sạch tất cả, nhưng hắn lại không kịp tham dự vào quá khứ của nàng.
Không chờ Lâu Thất trả lời, hắn lại bình tĩnh nói tiếp, "Nói một chút về nam nhân kia đi."
Lâu Thất lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn, thấy thần sắc hắn rất bình tĩnh, đôi mắt đen sâu, không nhìn ra dáng vẻ cuồng ăn giấm. Thậm chí cũng không giống dáng vẻ của người đang ghen.
Cái này không giống với vị Đế Quân to lớn mà nàng quen thuộc nha.
Đế quân to lớn nếu nghe thấy bên người nàng có nam nhân khác mà lại không ăn giấm quả thực là chuyện không thể tin nổi, hắn đã trưởng thành chỉ trong một đêm sao?
Không biết tại sao, lúc này, Lâu Thất lại cảm thấy hơi thất vọng và mất mát, nhưng nàng lại thầm bật cười, chẳng lẽ nàng đã quen bị ngược, hắn không ăn giấm liền không được?
"Đại Thiên Ảnh, trước tiên dọn dẹp cửa hang một chút."
"Rõ."
Chờ Thiên Ảnh tiến lên dọn dẹp cửa hang, Lâu Thất nhét tay mình vào trong tay Trầm Sát, hơi ngơ ngác nói: "Sát, ta đột nhiên cảm thấy, lần này chúng ta tới nơi này cũng chưa chắc là chuyện xấu." Mặc dù bọn hắn không cẩn thận tiến vào khe hở thời không, rồi tới đây, nhưng từ đáy lòng nàng luôn cảm thấy thời không này và bên kia nhất định có liên hệ với nhau, nếu không sao bọn hắn lại không rơi xuống nơi nào khác, hoặc có lẽ khoảng cách về thời gian?
Bóng đêm nặng nề, trong rừng rậm dường như có bóng quỷ thấp thoáng, bọn hắn đương nhiên không sợ thứ gọi là quỷ, nhưng nếu cứ thế này mãi mãi không đi ra được, không đồ ăn không nước uống, ai biết bọn họ sẽ bị nhốt ở trong đây tới bao giờ?
Điều đặc biệt khiến Lâu Thất nôn nóng chính là trong nội tâm nàng đã có điều suy đoán, nhất định phải nhanh chóng trở về, nếu không thật sợ hãi sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Nói cho bổn Đế Quân biết, nàng nhớ tới cái gì?"
Đã tạm thời không ra được, chỉ có thể tỉnh táo chờ ở đây. Trầm Sát kéo nàng vào trong ngực, trấn an xoa lưng nàng.
Lâu Thất cắn môi dưới, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại. "Chàng còn nhớ kỹ chàng thường xuyên mơ thấy ta mặc quần áo luyện công ở trên một chiếc thuyền nhỏ không?"
Trầm Sát không biết nàng vì sao bỗng nhiên nàng lại nói đến chuyện này, khẽ cau mày nói: "Ừm."
"Thật ra lúc đó lão đạo sĩ thối từng nói với ta, trong mấy năm mới mang ta sang kia, hắn luôn cảm thấy thân thể ta suy yếu nhưng lại không tìm ra lý do, cũng không phải dó cơ thể có bệnh tật, cho nên lúc đó mỗi ngày hắn đều để ta luyện một loại quyền cố hồn kiện thể. Mỗi lần luyện loại kia quyền ta sẽ rất mệt mỏi vào ban đêm, ngủ cực sâu, đến ngày thứ hai tinh thần sẽ rất tốt. Lúc đó ta không suy nghĩ nhiều, còn nhỏ, muốn nghĩ cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng bây giờ nghĩ lại," Lâu Thất bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, nhìn hắn: "Có phải lúc đó chàng mơ tới ta cũng có nguyên nhân, bởi vì lúc đó, ta dùng biện pháp gì đó, giống như dùng Khống Mộng Yểm với chàng?"
Cách nói này thật sự vừa rợn người lại cực kì cổ quái!
"Lúc đó nàng mới mấy tuổi?" Khuôn mặt Trầm Sát trầm xuống, "Bổn đế quân mơ tới, đều là khi nàng còn bé."
Lâu Thất chen ngang lời hắn: "Nhưng chàng đừng quên, lúc Hiên Viên Chế nói ta là yêu nghiệt, ta ngay cả nói cũng chưa biết." Khi đó không phải tuổi nàng còn nhỏ hơn sao?
Lời này khiến Trầm Sát cũng không thể phản bác lại được.
Lâu Thất tiếp tục nói: "Chàng nghĩ thử xem, vô duyên vô cớ, lại còn cách thời không, vậy vì sao chàng lại vô duyên vô cớ mơ thấy ta?"
Để hắn mơ thấy nàng, cũng có ý gì sao?
"Nếu đây là do người khác điều khiển, vậy mục đích của đối phương là gì?" Trầm Sát vô ý thức ôm chặt nàng.
Lâu Thất cũng cảm thấy cả người phát run, đúng vậy nha, mục đích của đối phương là gì? "Sau khi mơ thấy ta, điều giấc mơ gây ảnh hưởng lớn nhất với chàng là gì?"
"Nếu lúc gặp nhau, nàng liền có thể chứng minh nàng chính là tiểu cô nương trong mơ của bổn đế quân, dù bổn đế quân có yêu nàng hay không, bổn đế quân cũng sẽ không buông tay, mà sẽ cực kì tín nhiệm nàng." Đúng vậy, tuyệt đối tín nhiệm, trong những năm kia, tiểu cô nương trong giấc mơ chính là thứ sưởi ấm lòng hắn.