Đế Vương Sủng Ái

Chương 604 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Người rơi xuống đúng là Lâu Thất, Trầm Sát và Thiên Ảnh.



Giây phút nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người của Thánh Tiên Cung đều thở phào nhẹ nhõm. Có năm người ngất xỉu xuống đất ngay lập tức vì cạn kiệt tu vi. Mấy người Trần Thập và Hỏa là những người ngất đầu tiên.



Những người khác không ngất xỉu thì sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, cả người lảo đảo đòi ngã, chỉ còn đang cố gắng chống trụ.



Hiên Viên Lại là một tên biến thái. Rõ ràng hắn mới từ Phá Vực thời không về, sức khỏe còn chưa hồi phục, nhưng ngoại trừ Thánh Tiên Cung chủ, hắn vẫn là người còn nhiều sức lực nhất ở đây.



"Mẹ nó, lão đạo sĩ thối, người đã đói đến ngất rồi cũng phải tỉnh lại vì giọng hét của ngươi."



Lâu Thất nằm ở đó không dậy nổi, đói đến hoa mắt chóng mặt. Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nàng thấy càng thêm đói. A, nàng đang nằm trên thịt sao?



Nghe được tiếng nuốt nước miếng của nàng, Trầm Sát liền biết ngay nàng đang nghĩ gì, dù sao lúc ở trong cánh rừng rậm kia, hắn cũng từng hôn nàng, sau đó bị nàng cắn vào lưỡi.



Cái đồ chỉ biết ăn này đã đói mấy ngày rồi, lực sát thương rất mạnh, vì vậy hắn mới ôm chặt lấy nàng. Hắn không muốn thấy nàng đói quá rồi mơ màng đi cắn môi và lưỡi của người khác, cho dù là cắn thật cũng không được.



Hắn còn chưa biết Hiên Viên Lại đại nổi cơn thịnh nộ vì tay hắn đang ôm chặt lấy eo Lâu Thất, môi còn đặt trên mặt nàng, thế là định ra sức kéo Lâu Thất ra khỏi ngực hắn.



"To gan!"Trầm Sát ôm Lâu Thất nhảy lên, khiến cho người chỉ cần đói bụng thì sẽ mất hết sức lực, mất hết năng lực suy xét là Lâu Thất vô cùng bội phục. Sao lúc này hắn còn có thể nhanh nhẹn như thế?



Thực ra cũng là vì hiện tại Hiên Viên Lại không có đủ sức lực.



"Hỗn xược! Tên tiểu tử nhà ngươi mau buông nàng ra!"



"Bổn Đế Quân và Đế Hậu làm gì còn cần ngươi phải xen vào sao?"



Hai nam nhân cứ thế phẫn nộ đối đáp với nhau mấy câu xong mới bất giác nhận ra thân phận của đối phương.



Ế, nam nhân của Thất Thất?



A, lão đạo sĩ thối mà Thất Thất thường nhắc tới?




"Đúng là nghiệt nữ..." Hiên Viên Lại vô cùng đau đớn.



Ông còn chưa nói hết, mặt của Lâu Thất liền trầm xuống: "Bổn cô nương nói cho ông biết, trông coi thanh mai chúc mã của ông cho cẩn thận, nếu không ta sẽ đánh nàng thành đầu heo!"



"Ngươi!" Lộ Băng Khiết càng thêm tức giận, đưa tay chỉ vào mặt Lâu Thất, còn chưa nói gì, mặt của hai nam nhân bên cạnh cũng đã thay đổi. Trước khi Trầm Sát ra tay, Hiên Viên Lại đã đưa tay nắm lấy bả vai của nàng ta rồi ném ra ngoài. Lộ Băng Khiết bị hắn ném ra sân, mặc dù chật vật, nhưng vì nàng ta cũng là người có võ công, nên rơi ra ngoài thì vẫn có thể đứng vững, dù có hơi có khăn một chút.



Chỉ có điều là quá mất mặt.



Hiên Viên Lại bày trò lau mấy giọt mồ hôi vốn chẳng tồn tại trên trán mình: "Thật là, ngay cả ta còn không dám chỉ vào mặt ngươi. Nha đầu nhà ngươi mà nổi giận thì có thể sánh bằng với ác quỷ. Được rồi, được rồi, nể mặt ta, đừng có so đo với nàng." Dù gì cũng là con gái của sư bá ông mà.



Lâu Thất hừ một tiếng: "Cả thuốc nước nữa, không ngâm."



"Nằm mơ! Ngươi!" Hiên Viên Lại chỉ vào Trần Thập: "Ta kê một phương thuốc, ngươi đi tìm sư huynh của ta lấy thuốc! Ngươi, đi chuẩn bị nước nóng." Câu cuối cùng là nói với Nhị Linh.



Trần Thập và Nhị Linh đều đứng không nhúc nhích, nhìn Lâu Thất, rồi lại nhìn Trầm Sát.



Hiên Viên Lại nổi giận: "Ta còn không sai nổi các ngươi à? Ta nói cho các ngươi biết, thuốc nước đó có thể đảm bảo thêm cho nàng. Củng cố lại linh hồn rồi thì yêu nghiệt kia muốn cướp thân thể của nàng sẽ càng khó, có đi không?"



"Đi." Trầm Sát lập tức gật đầu.



"Không được đi!" Lâu Thất cũng nổi giận, nàng quay sang Trầm Sát: "Loại thuốc nước đó đau chết, không chỉ rất đau, còn rất ngứa!"



Trầm Sát đứng lên, hắn lẳng lặng nhìn nàng, vẫy tay với Trần Thập và Nhị Linh: "Đi mau lên."



"Trầm Sát!" Ám ảnh đối với Cố Hồn Dược Dục khiến nàng không khỏi run lên.



"Bổn Đế Quân ngâm cùng ngươi." Trầm Sát nói thản nhiên.



"Mẹ! Ngươi nghĩ hay nhỉ!" Hiên Viên Lại tức đến giơ chân.