Đế Vương Sủng Ái

Chương 607 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Thiên Phá Đạn mà Lâu Thất đã cải tiến há có thể là thứ mà pháo đất của đám người này so sánh được? Ở trong nó đã ép thêm không biết bao độc châm và đủ các loại thuốc nổ vô sỉ khác, đừng nói là khi nổ bị mảnh đạn bắn tới, một lượng độc châm ở trong mà bắn qua cũng đã đủ để lấy mạng người, độ sát thương lớn vô cùng.



"Ầm!"



Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cả một vùng bắn tung tóe.



"Truyền lệnh Đế Hậu, đối với những kẻ xâm phạm quốc thổ gia viên của chúng ta, giết không tha! Đối với kẻ giết hại và làm nhục người dân của chúng ta, giết để tha tội!"



"Giết!"



"Giết giết giết!"



Giết giết giết! Cứ thẳng thắn đơn giản mà thô lỗ như vậy!



Tin gấp của Lâu Thất, có sức thuyết phục vô cùng, lúc đó đã làm khơi dậy nhiệt huyết tràn ngập của Tần Thúc Bảo và Nguyệt. Sĩ khí là thứ cần phải khích lệ, trên chiến trường, khí thế và ý chỉ cũng có thể trở thành sức mạnh để đè sập đối phương.



Cuộc chiến này lấy mệnh lệnh của Lâu Thất làm nguyên tắc, bọn họ cũng chỉ biết Lâu Thất đã tức giận rồi. Tuy Thần Quỷ quân là quân đội của vương triều Trầm thị, thế nhưng bọn họ sớm đã bị thuyết phục bởi Lâu Thất, mệnh lệnh của Lâu Thất chính là mệnh lệnh của Thái tử điện hạ! Mệnh lệnh của Lâu Thất, bọn họ nghe theo từ tận đáy lòng!



Lâu Thất không giảng về binh gia chính nghĩa, trong lòng nàng, binh bất yếm trá, bọn họ đều cần trận thắng này, còn nhất định phải là một trận chiến khiến người ta cảm thấy thắng từ tận đáy lòng!



Nguyên văn câu nói của nàng là: Chúng ta phải thắng, còn phải thắng một cách phách lối ngang ngược! Chúng ta phải khiến cho kẻ địch run rẩy, phải khiến cho những vương tộc đang ngóng xem kịch phải sợ tè ra quần, phải khiến cho người dân của chúng ta biết rằng, Hiên Viên và Trầm thị sẽ không sụp đổ!



Trốn sao? Muốn nương nhờ vào vương triều Hiên Viên sao?



Trốn cái con khỉ, nương nhờ cái con khỉ đó! Chúng ta vốn đã là người mạnh nhất rồi!



Hổ dữ vừa ngủ gật, các ngươi đã tới vuốt mông sao? Ta nhổ vào! Lão nương không làm chết ngươi thì sẽ theo họ ngươi luôn!



(Tất nhiên, khi nàng nói tới đây đã bị vị Đế Quân nào đó bắt tới đánh mông, ừm, nàng muốn theo họ ai cơ?)



Tần Thúc Bảo bay vụt lên, nếu như dám thừa cơ hãm hại Trầm thị và Hiên Viên, ắt hẳn chết!"




"Tiểu Thất rất tốt." Hiên Viên Ý và Hiên Viên Trùng Đan đồng thanh nói.



Thái thượng hoàng gật đầu, "Ta tin con mắt nhìn người của các con. Sát Nhi cũng thích chứ?"



"Trầm Sát coi nàng như là tâm can của mình vậy." Hiên Viên Trùng Đan lại cười, "Ngoại tổ phụ, người không cần lo lắng Tiểu Thất sẽ đè đầu Trầm Sát đâu, Tiểu Thất cũng là một người vô cùng thích bao che khuyết điểm, người mà nàng bảo vệ nhất chính là Trầm Sát, vì Trầm Sát, nàng đã xả thân rất nhiều lần, bọn họ vẫn luôn cùng nhau trải qua mưa to gió lớn, tình cảm rất tốt."



Hai người có tình cảm rất tốt đang mang theo mười mấy thuộc hạ thúc ngựa băng băng, trừ thuộc hạ còn có Hiên Viên Lại.



Bọn họ cũng chạy tới vương triều Trầm thị, ở một nơi được gọi là sườn núi Lạc Mã, đại quân của vương triều Hiên Viên đang đóng ở đó, bởi vương gia và tướng quân mất tích, hiện giờ đại quân Hiên Viên như rắn mất đầu, lần này Lâu Thất muốn tới tiếp nhận lấy nhánh quân này.



Đi được nửa đường, họ dừng lại nghỉ ngơi, Hiên Viên Lại và Trầm Sát lại gây nhau, Lâu Thất cạn lời, trợn trắng mắt tới một bên ngồi chẳng thèm đếm xỉa đến họ.



Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên đi hái hoa quả, mỗi người cầm một đống về, đưa một quả cho Lâu Thất.



"Đế Hậu, nhận được thư của Lâu thiếu chủ." Trần Thập cầm thư qua, Thu Khánh Tiên đưa một quả cho hắn, hắn nói cảm ơn, liếc nhìn cô một cái. Thu Khánh Tiên lại vì ánh mắt này mà tim lỡ một nhịp, mặt có chút nong nóng.



Lâu Thất vừa ăn quả vừa xem thư của Lâu Hoan Thiên.



"Đã tới Hoàng thành, chưa vào được cung. Người dân ở hoàng thành ca múa thăng bình, tất cả đều tán thưởng Hoàng hậu Thái tử, nghe nói Hoàng hậu Thái tử đã ra vài chỉ ý muốn thu hồi đại quân, quân lệnh có lẽ cũng sắp tới nơi đóng quân, có thể mau chóng chặn lại thì tốt, nếu như không được, tướng lĩnh trong quân dám có người bất tuân, giết. Mọi việc phải cẩn thận, ai dám ức hiếp muội phải nói cho đại ca, có biết không?"



Hoàng hậu, Thái tử?



Lâu Thất cười lạnh, còn muốn thu hồi đại quân Hiên Viên, bọn họ dựa vào cái gì chứ?



"Sao vậy? Thất Thất, nhìn con cười như vậy có chút lạnh đó." Hiên Viên Lại không biết đã đứng cạnh nàng từ bao giờ, Lâu Thất ghét bỏ nhét thư vào tay ông.



"Nhìn hoàng thất của các người đi, từ lúc nào lại có Hoàng hậu với Thái tử vậy!"



"Hoàng hậu? Thái tử? Thái tử không phải là ca ca ngươi sao?" Hiên Viên Lại phiền muộn nói, "Không đúng, Thái tử gì chứ, ta còn định làm công tác tư tưởng với ca ca con, để nó bỏ chức Thái tử, để con làm Nữ hoàng cơ."