Đế Vương Sủng Ái

Chương 610 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Đại quân chín mươi vạn binh, dò đây là vương triều Hiên Viên của Lâu Thất, họ đã sớm tới ở ngoài biên cảnh, lại không dám tùy tiện vượt biên xông vào. Bởi khoảng thời gian này Tiểu Ngưu chăm lo cho Đại Bạch, Đại Bạch rất nghe lời nó, Đồ Bôn tất nhiên là xung phong đảm nhận, đưa Tiểu Ngưu và Đông Thời Ngọc tới tìm Lâu Thất và Trầm Sát.



Chỉ cần họ có thể hạ lệnh, đại quân liền đi gấp ngày đêm, mở ra tiền phương.



"Hai vị không cần lo lắng, khoảng thời gian này, chúng ta đều cố gắng luyện binh, giờ không dám nói là có thể vượt qua quân đội của đại lục Long Ngâm, thế nhưng chắc chắn không hề yếu ớt." Đông Thời Ngọc nói, dịu dàng như hắn mà vào lúc này lại có chút ngạo khí.



"Mục đích của Đông Thanh và Bắc Thương là gì?" Trầm Sát trầm giọng hỏi.



Vốn Đông Thanh và Bắc Thương chỉ là bị Đại Thịnh làm kinh sợ, ba nước cũng chẳng phải là bạn bè tốt gì cho cam, thế nhưng hiện giờ đột nhiên lại liên thủ, điều này sao có thể khiến họ không cảm thấy kỳ lạ được cơ chứ?



Đông Thời Ngọc ngước mắt nhìn về nơi xa xăm, lộ ra thần sắc mê mang, "Tại sao ư? Vì chúng ta đều muốn nhìn xem đại lục Long Ngâm tráng lệ thế nào! Vì không có các ngươi ở đây, chúng ta thực sự không dám đặt chân tới! Mà giờ, coi như chúng ta mượn uy của các ngươi, để đi tới một hành trình khác lạ! Nếu như thắng há chẳng phải cũng là uy danh lừng lẫy sao! Chúng ta muốn nói cho con cháu đời sau biết rằng, đại lục Long Ngâm không hề đáng sợ!"



Hắn nói xong, xoay người về phía Trầm Sát và Lâu Thất, "Lí do này, các ngươi có tin không?"



Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau một cái, sau đó hai người cùng nhếch khóe môi, vậy mà lại giống nhau vô cùng.



"Tin, sao mà không tin chứ."



"Đi xuống." Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, hai người nhảy xuống lưng Đại Bạch.



Đông Thời Ngọc theo sát phía sau, Đồ Bôn cũng kéo Tiểu Ngưu nhảy xuống, lúc này, Tiểu Ngưu lớn giọng nói, "Đế Hậu, giờ Tiểu Ngưu cũng có thể đánh nhau rồi! Để ta làm tiên phong nhỏ có được không?"



Lâu Thất cười ha ha, "Được, cho ngươi làm tiên phong đó!"



Hiên Viên Lại chắp hai tay sau lưng bước qua, quan sát Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương trước, trong ánh mắt lộ ra sự hài lòng, "Con ưng này không tệ, lên chiến trường cũng có thể lấy một địch ngàn!" Vừa nói lại vừa đánh giá Đồ Bôn, "Tướng mạo cũng thường, không đáng để cân nhắc."



Cân nhắc cái gì cơ?
Trong thư Tiểu Thất đã nói Thái tử gì đó đã bị Trầm Sát xử lý xong xuôi rồi, tâm trạng Lâu Hoan Thiên tốt vô cùng, nhìn Trầm Sát cũng thuận mắt hơn nhiều.



"Không được! Ta kiên quyết phản đối!" Hiên Viên Chế lại tức giận phản đối.



"Lão già, ông có gì có thể phản đối chứ? Đừng nói với ta ông không muốn nhanh chóng về xem hang ổ của mình nhé." Lâu Hoan Thiên liếc ông, trong tay hãy còn cầm thư của Lâu Thất, coi như bảo bối, dường như thư mà Lâu Thất gửi tới hương mực cũng thơm hơn vậy.



Hiên Viên Chế nhìn đến mức tức giận trong lòng, tên hỗn trướng này, gọi ông là lão già, còn gọi hoàng cung là hang ổ nữa? Vậy thì cũng đành thôi, "Ngươi muốn để binh của người khác tới đánh nhà của mình sao? Ngươi có phải khốn nạn không hả?"



"Ta mà là tên khốn nạn, vậy thì ông có phải là lão khốn nạn không?" Trên gương mặt tuấn mỹ khó bì của Lâu Hoan Thiên lộ ra một tia tà khí, "Lại nói, bị nữ nhân khác chiếm ổ của mình, ông cũng không muốn cướp lại sao? Dù sao thì binh của muội muội muội phu ta, ta rất tin tưởng! Ta muốn đi."



"Quay lại!" Hiên Viên Chế bị chọc giận tới mức thiếu chút nữa nôn ra máu.



Lâu Hoan Thiên có là tên ngốc mới để ý tới ông ta.



"Thiếu chủ có gì sai khiến?" Thế lực của Hội hoa lầu đã ngầm tề tụ tại hoàng thành, giờ này đều được triệu tập lại.



"Từ biên thành tới hoàng thành, ở các thành trì của chặng đường đó, trộm hết tướng lệnh, mở đường cho đại quân của đại lục Tứ Phương! Có vấn đề gì không?"



Độ khó của chuyện này khá cao, thế nhưng vẻ mặt của mười ba người Hội hoa lầu vẫn rất kiên định, đồng thanh hô lớn, "Không vấn đề gì!"



Người đều tản ra làm việc, vào đúng giây phút này, lề lối của thiên hạ đã biến đổi nhanh chóng, thế lực của đại lục Tứ Phương, cuối cùng cũng tiến vào vũ đài đại lục Long Ngâm mà họ vẫn luôn cảm thấy vô cùng thần bí rồi.



Đại quân chín mươi vạn binh, với tiền đề là đại quân của vương triều Hiên Viên phần lớn đã được điều đi, tiến quân thần tốc, cuối cùng, quân vây bốn mặt.



Mà vị nữ nhân nào đó mặc phượng bào trong hoàng cung lại cười lạnh, "Được thôi, phải để cho con tiện nhân kia thấy ta hành hạ con ả ta tới chết thế nào! Mới nghĩ đã thấy hưng phấn rồi, ha ha ha ha!"