Đế Vương Sủng Ái
Chương 612 :
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
Vừa nghĩ đến Lâu Hoan Thiên có thể xảy ra chuyện, trong lòng Lâu Thất đâu còn tâm tư tìm kiếm Địch lão tướng quân và Hiên Viên lão vương gia?
Được thôi, tuy bọn họ một kẻ là lão tướng của vương triều, một bên là người thân, nhưng trong lòng nàng luôn có sự phân chia thứ tự, trái tim nàng không hề to lớn, so với ca ca của nàng, thì đương nhiên những người khác phải đứng né qua một bên.
Lúc này, một con Tri Cơ Điểu dùng tốc độ bọn họ chưa từng thấy bay lao đến, tiếp theo sau đó bọn họ bắt gặp nữ nhân từng ở bên cạnh Thánh Tiên cung chủ.
Tuy tuổi tác đã lớn, nhưng người nữ nhân này cho bọn họ một cảm giác thanh lịch quý phái, khí chất bất phàm.
Tuy trước kia Lâu Thất cũng để ý đến nữ nhân này, nhưng nàng đã không còn nhiều tinh lực để chia cho nhiều người khác nữa, cho nên chỉ liếc nhìn hai chập, vốn dĩ nàng còn tưởng bà là thê tử của Thánh Tiên cung chủ.
"Tiểu Thất, may là tìm được các con! Nhanh, nhanh đi cứu mẫu thân của con!"
"Cứu mẫu thân của ta? Ngươi là ai?"
"Tiểu thất, ta là bà ngoại của con! Có thể khoan hỏi không? Trên đường đi, ta sẽ kể cho con biết sau!"
Lâu Thất bịt chặt tim, càng lúc nàng càng có cảm giác khó chịu, nhưng đối với nữ nhân tự dưng từ đâu xuất hiện, còn tự xưng là bà ngoại của nàng, nàng vẫn mang mối nghi ngờ trong lòng.
"Chít chít!" Tri Cơ Điểu kêu vội, vây bên cạnh bà kêu không ngừng, dường như đang rất vội. Khuôn mặt của nữ nhân lộ vẻ hối hả, tiến lên trên nắm lấy bàn tay của Lâu Thất, "Ta không thể đi quá xa so với Thánh Tiên cung, thời gian của ta không nhiều, Tiểu Thất, hãy mau đi tìm mẫu thân của con."
Lời của bà chưa dứt, Lâu Thất và Trầm Sát liền thấy mái tóc của bà trắng dần theo tốc độ nhìn bằng mắt thường, từ từ trắng đến ngọn đuôi, còn da mặt và da tay của bà cũng dần trở thành già nua, nhăn nheo, nổi đốm đen của người già.
"Bà."
Lâu Thất kinh hãi, lật người xuống ngựa, vội vã đón lấy cơ thể đang ngã xuống của bà ta.
Thật ra ông đang chột dạ, tóm lại không thể nói với nàng, ông không truyền dạy cho nàng cách thức truy tìm tung tích, là bởi vì hồi đó làm biếng trốn đi ngủ hoặc sau khi bắt ép nàng luyện tập mệt mỏi lỡ tìm ông tính sổ, cho nên mới không dạy đó thôi?
Đồ đệ này quá là yêu nghiệt, ông cũng khổ sở lắm có biết không.
Trầm Sát giơ tay tóm Lâu Thất vào lòng mình, rút một cây châm lấy hai giọt máu của nàng đưa cho Hiên Viên Lại, động tác dịu dàng khiến Hiên Viên Lại ghen tị chua chát nói: "Thật là bày đặt, chẳng qua có hai giọt máu, máu hồi đó nó chảy cũng đâu chỉ có như thế."
"Sau này nàng có bổn Đế Quân bảo vệ." Trầm Sát liếc ông một phen, bỏ ngón tay của Lâu Thất vào miệng ngậm mút.
"..."
Hiên Viên Lại thật muốn lật tẩy con thuyền thâm tình này.
"Ngươi có biết làm như vậy thật sự rất dơ bẩn không?"
"Bổn Đế Quân không bao giờ chê Thất Thất dơ."
"Có nhiêu đó không cần phải cầm máu."
"Bổn Đế Quân thích."
"..." Thật muốn lật tẩy con thuyền thâm tình kia thì phải làm sao đây?!
Lâu Thất nhịn hết nổi: "Còn không mau lên! Không kịp cứu người thì ta diệt sạch các ngươi!" Thật là hung dữ quá đi!