Đế Vương Sủng Ái
Chương 617 :
Ngày đăng: 14:20 19/04/20
Chiến lửa được đốt cháy trong sự ngỡ ngàng của bá tánh.
Biên giới bên Trầm thị vương triều đương nhiên là nơi bị đốt cháy đầu tiên.
Vừa bắt đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Trầm thị vương triều sẽ bại trận, thậm chí có vài kẻ mang tâm thái cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác một cách phức tạp. Bởi vì hơn hai mươi năm trước, Hiên Viên và Trầm thị, là hai quốc gia lớn mạnh nhất của đại lục Long Ngâm.
Khoan hãy nói đến vấn đề binh cường ngựa mạnh, tân hoàng đế trẻ tuổi của bọn họ, cũng là cao thủ có hạng ở đại lục Long Ngâm, trẻ tuổi và mạnh mẽ, thông minh và quả cảm, Hiên Viên Chiến là chiến thần, tuy năm xưa không có nhiều chiến tranh, nhưng biên giới Hiên Viên luôn có nhiều tranh chấp nhỏ lẻ, Hiên Viên Chiến từng vác một thân một ngựa một cây đao dài, san bằng năm ngàn binh của một tiểu quốc. Trong kì thi đấu cao thủ lần thứ ba của đại lục Long Ngâm, ông liên tục đoạt được giải nhất những ba lần, không ai sánh bằng.
So với sự dũng cảm của ông, tân hoàng đế của Trầm thị phúc hắc nhiều mưu kế xảo quyệt, ai dám động chạm đến ông, thì sẽ bị hành hạ đến nỗi hối hận xưa kia đã làm sai.
Nhưng càng đáng sợ hơn là, hai người đó là bạn tốt của nhau, trân trọng lẫn nhau. Và hoàng hậu của hai vị cũng thuộc dạng mới quen đã thân.
Bọn họ cùng đăng cơ vào một năm, sau khi đăng cơ đã kí quốc sách với nhau, trở thành liên minh, thắt chặt cùng đối ngoại. Cho nên, nếu gây rổ với một người, đồng nghĩa đắc tội với Hiên Viên vương triều và Trầm thị vương triều, những kẻ đó nên cân nhắc cân nhắc.
Nhưng vào lúc đó, tân hoàng đế của Hiên Viên và Trầm thị đều trẻ tuổi sung sức, kiêu ngạo, thái độ và ngữ khí đều có mùi vị chọc tức chết người ta, cho nên ít nhiều đã đắc tội với một số lão già.
Những năm nay, hai vương triều chống chọi cực khổ với mưa gió phiêu diêu, trong lòng những kẻ này đều mang tâm thái xem phim hay, cũng có kẻ chủ trương nghênh chiến, chiếm đoạt cả hai vương triều.
Dù sao thì cũng chả ai chê lãnh thổ của mình quá rộng lớn.
Lãnh thổ của Hiên Viên và Trầm thị vô cùng màu mỡ phong phú, sản nghiệp đa dạng, nếu thật sự đoạt được, thì tuyệt đối nâng cao lực lượng của quốc gia lên một cấp bậc khác.
Nhưng thái thượng hoàng của Trầm thị không hề dễ nhai, bên Hiên Viên thì có Hiên Viên Tùng lão vương gia và Địch lão tướng quân gánh vác, đối với bọn họ mà nói, Hiên Viên và Trầm thị là con rết chết mà không đơ, vả lại, còn có những vương triều khác, mỗi người có một sự tính toán của riêng mình, muốn liên minh cũng không hề dễ dàng, ai biết lỡ bọn họ vừa động thủ, sẽ có vương triều khác nhảy vào ngư ông đắc lợi không? Cho nên vừa quan sát vừa do dự, đôi khi gây chút sóng gió nhỏ để thám thính, cứ thế trôi qua được nhiều năm.
Những cuộc gây hấn cỏn con đó, đương nhiên là sỉ nhục chèn áp các kiểu đối với Hiên Viên và Trầm thị, ví dụ như chỉ có thương nhân của hai vương triều này kinh doanh ở lãnh thổ của bọn chúng, thì người bản địa sẽ cố gắng cô lập, đè giá, hoặc là đập tiệm đại loại như vậy, còn tìm thêm một vài người đến chỗ của hai vương triều gây sự, sau đó để quan phủ ra mặt, cho dù làm chuyện gì, cũng phải bảo vệ người của mình một cách cứng rắn.
Gây hấn lâu năm như vậy, rốt cuộc bọn chúng cũng cảm thấy đủ, xem ra hai vương triều này chỉ có thể nhẫn nhịn, vốn dĩ không dám đối kháng, cho nên bọn chúng bắt đầu qua lại với nhau trong âm thầm, mảnh ai nấy tự lựa phe liên minh, tổ chức nhiều hoạt động kín đáo.
Và ngay lúc này, sức cháy của Ma Quốc bỗng đạt đến độ chín mùi, giật cơ hội đầu tiên đánh chiếm Trầm thị vương triều. Điều này khiến bọn chúng trở tay không kịp, vì thế chỉ có thể tiếp tục quan sát tình hình, xem coi có thể xen vào chia một muỗng canh ngon không.
Trái tim của thái thượng hoàng Trầm thị không kiềm được niềm vui mừng.
Nhưng ngay tức thì, cụ lại lo lắng nói, "Bọn họ muốn đến thì đến, tại sao phải khoa trương dọc đường đi như thế?" Vả lại, Trầm Sát cực kì hung tàn, ra tay độc ác, cũng chả biết tiểu công chúa của Hiên Viên có bị hắn làm kinh sợ không.
"Vốn dĩ Đế Quân Đế Hậu..." Nguyệt đang định nói bọn họ vốn dĩ khoa trương như vậy, nhưng lại cảm thấy thân làm thuộc hạ nói những lời này không được thoả đáng cho lắm.
Hiên Viên Trọng Châu đột nhiên cau mày nói, "Con thì cảm thấy bọn họ có dụng ý khác."
"Ủa, như vậy là ý gì?"
"Các người nghĩ thử xem, bây giờ Tiểu Thất như tổ ong, có rất nhiều ong sâu nghe mùi rục rịch, ai cũng có ý định chiếm đoạt nàng, tin chắc điểm này bọn họ cũng biết rõ, nhưng ngược lại đôi lúc bọn họ sẽ bộc lộ hành tung của mình, e rằng mấy ngày nay những kẻ có lòng gạ gẫm đang bận rộn đối phó đi bắt nàng, nếu mục đích của bọn họ là đến Tịnh Thành, thì tại sao phải làm như vậy?"
Trong đầu của Nguyệt suy nghĩ, "Ý của Trọng Vương là, bọn họ cố ý gây sự chú ý cho kẻ khác?"
"Đúng." Hiên Viên Trọng Châu trịnh trọng nói, "Có thể bọn họ đang định dụ dỗ ai đó ra mặt."
Thái thượng hoàng nghe vậy bèn lo âu, "Kẻ mà bọn họ muốn dụ ra chắc không dễ đối phó, Châu Nhi, hay là con phái người đi đón bọn họ."
Cụ đang rất nóng lòng muốn gặp được cháu trai cháu dâu, những ngày nay nghe Trọng Châu và Nguyệt kể chuyện của hai người họ, lớn tuổi như cụ nghe xong cũng giật mình tim nhảy đùng đùng.
Và ngay lúc này, Nguyệt sờ sờ chiếc mũi, hít thở sâu, sắc mặt thay đổi, "Bọn chúng dùng độc để tấn công!"
Sự tàn bạo của Ma quân bọn họ đã được nghe kể, chuyện đồ sát thành trì cũng được nghe qua, huống chi lợi dụng hướng gió để dùng độc tấn công!
Gió đang thổi về phía của Tịnh Thành, chỉ cần bọn chúng rải bột độc hoặc khói độc ngay nguồn gió, thì đại quân và bá tánh khắp thành đều bị trúng độc, cho dù bọn họ đã có sẵn thuốc giải mà Lâu Thất đưa trước kia, cũng không cứu được nhiều người như vậy!
Lúc này, có vài con ngựa được cưỡi từ ngoài thành vào, khi còn một khoảng cách với thành trì, kẻ tướng lĩnh dẫn đầu nhìn lên, to tiếng thét, "Chúng tôi phụng chỉ của quốc quân Ma Quốc đến đây, đàm phán với Tịnh Thành! Nếu thái thượng hoàng của Trầm thị đồng ý đi theo bọn ta, thì bọn ta lập tức lui binh! Còn không, Tịnh Thành trên dưới đều phải chết dưới kịch độc!"