Đế Vương Sủng Ái

Chương 622 :

Ngày đăng: 14:20 19/04/20


Hai nam nhân nữ tử đó đi theo sau hắn, hắn vừa nhìn thấy liền bốc hoả: "Còn không mau tới dìu trẫm dậy, các ngươi là người chết hay sao?"



Nhưng nói xong thì biểu cảm của hắn lại có chút thê lương. Người chết, chẳng phải chính là người chết sao, bọn họ thì có khác gì như đã chết rồi đâu cơ chứ.



Giả thì cuối cùng vẫn là giả, sao có thể là thật được chứ. Bọn họ mang khuôn mặt này nhưng chẳng có chút biểu cảm nào cả, chẳng sống động chút nào. Hắn muốn hai người này cười với hắn, thậm chí tức giận với hắn cũng được!



Hách Liên Minh ngẩn ngơ nhớ lại quãng thời gian đó.



Khi đó hắn còn trẻ, hắn cùng phụ hoàng tham gia thọ yến của thái thượng hoàng Hiên Viên, khi đó Hiên Viên và Trầm Thị vẫn đang thịnh thế, thiên hạ đều tới chúc mừng. Hắn nhìn thấy Hiên Viên Chiến, nhìn thấy cả thái tử phi Trầm Thị, Hiên Viên Chiến hùng mạnh, tuấn mỹ phấn chấn, tựa như vầng thái dương thịnh hạ, chiếu vào thế giới vốn âm nhu của hắn. Thái tử phi lại xinh đẹp dịu dàng, tựa như mẫu hậu trong mơ của hắn.



Hắn cũng không hiểu tại vì sao từ ngày đó cứ luôn đặt hai người này vào trong tim. Hắn muốn ngày ngày ở bên hai người họ, thế nhưng một người là Hiên Viên, một người là Trầm Thị, còn hắn lại mang họ Hách Liên.



Hắn bỗng nhiên lại cảm thấy căm hận Vân U và thái tử Trầm Thị, hắn cảm thấy Hiên Viên Chiến phải và thái tử phi phải là một đôi mới đúng! Tốt nhất là ở cùng với hắn.



Sau đó thái tử hai nước đều đăng cơ thành hoàng đế, Hiên Viên hoàng và Trầm hoàng, khi đó hoàng thất vương triều Hách Liên đang loạn nhưng hắn vẫn giành ra thời gian đi chúc mừng cả hai nước.



Khi đó hắn gặp Vân Thái và cả nghĩa tỷ mà Trầm hoàng hậu nhận, nghĩa tỷ nhưng theo họ của bà, Cổ Thu Lan.



Hắn hao tổn công sức để quyến rũ hai người này, nhưng tâm tư của Vân Thái vốn dĩ không đặt trên người hắn, nữ nhân độc ác đó chẳng qua nhất thời cô đơn, ôm lấy hắn nhưng miệng vẫn gọi tên của Hiên Viên Chiến! Có điều, vì trong lòng hắn cũng có Hiên Viên Chiến nên hắn lại vô cùng bao dung với ả ta, bởi điều này khiến hắn có chung một bí mật, đó là cảm giác cùng lúc yêu một người. Vân Thái muốn giày vò Vân U, nhiều lúc hắn cũng đồng ý giúp đỡ.



Nhưng Cổ Thu Lan kia lại hoàn toàn yêu hắn tới mức chết đi sống lại, cô ả còn muốn trở thành hoàng hậu Hách Liên! Sao cô ta không thử nghĩ xem bản thân cô ta xứng sao!



Hách Liên Minh trợn mặt nhìn nữ tử xinh đẹp đang dìu mình dậy, không kìm nổi mắng lên một tiếng: "Cái bộ dạng người chết đó của ngươi bày ra cho ai nhìn? Ta nói cho ngươi biết, để ngươi có thể mang khuôn mặt của tỷ ấy là phúc phận của nhà ngươi! Đồ tiện nhân!" Nói xong, ánh mắt hắn lại đau thương đưa tay sờ lên khuôn mặt cô ta, dịu dàng mà xót xa nói: "Xin lỗi Tịnh tỷ tỷ, ta không phải là mắng tỷ đâu, ta không phải nói cái bộ dạng của tỷ là người chết, Tịnh tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy..."


Đông Thời Ngọc nghe thấy giọng của họ vọng lại, "Đây là Ưng vệ?"



Ưng muốn nở một nụ cười nhưng lại kéo theo cả vết thương trên mặt mình, không kìm được rách toác ra. Lâu Thất liếc hắn một cái: "Có cười thì cũng không đẹp trai được đâu."



Ưng: "..." Nhất thời miệng ngứa quá, lại muốn đấu khẩu làm nào bây giờ?



Hắn lúc nào mà chả đẹp trai!



Nhưng hễ nghĩ tới các huynh đệ đã chết, tâm trạng của hắn lại trùng xuống.



Lâu Thất nhìn thấy dường như không chút để ý lại nói thêm một câu: "Có điều dường như cũng chưa bao giờ đẹp trai cả."



Đúng là không thể nhịn nổi!



"Nói linh tinh! Tướng mạo của bản vệ trước giờ đều đứng đầu tứ vệ! Người đã bao giờ gặp ra thị vệ đẹp trai như ta chưa?"



Lâu Thất khẽ nói: "Trần Thập nhà ta đó."



Ưng ôm lấy ngực.



Ai, đau lòng quá.



Ánh mắt hắn tức tối nhìn sang Trần Thập cách đó không xa làm cho Trần Thập bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.